Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 146: PHÒNG TẮM

Khúc Nhạc vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn Triệu Hàm Như, “Còn chẳng phải là em ỷ anh yêu em, nên mới nổi giận với anh?”

“Em đâu có, em uất ức mà.”

Phụ nữ uống say không nói lý chút nào, khó lắm mới dỗ được cô cười, lúc này lại bắt đầu khóc. Khúc Nhạc vội dỗ dành: “Được rồi, nhòe hết lớp trang điểm rồi. Em đi tắm đi, anh chỉnh nước nóng cho em.”

Nhìn anh chỉnh nước nóng, cô nhảy xuống bồn rửa tay, hai chân1mềm nhũn suýt nữa ngã nhào ra đất.

Khúc Nhạc lập tức quay đầu, sợ đến mức tim như ngừng nửa nhịp, kéo cô vào lòng, “Có đau không?”

“Hình như mắt cá chân hơi đau.” Triệu Hàm Như nghiêng cổ, do dự nói. Cô uống say, cả người nhẹ bỗng, ngay cả cảm giác đau cũng không còn nhạy nữa.

“Rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu hả?” Khúc Nhạc tức giận kiểm tra mắt cá chân của Triệu Hàm Như. Không có gì khác thường, nhưng anh vẫn không yên tâm,8ấn từ trái qua phải, hỏi liên tiếp: “Có đau không? Đau không?”

“Không đau! Không đau! Đừng hỏi! Đừng hỏi nữa!” Triệu Hàm Như nhịn không được rụt chân lại.

“Trước khi về nước, anh đã dặn đi dặn lại em không được uống rượu. Em xem như gió thổi bên tai phải không?” Thấy dáng vẻ mượn rượu ăn vạ của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc giận mà không chỗ xả ra.

“Không phải. Anh chia tay với em, anh không có quyền quản em uống rượu hay không.” Triệu Hàm2Như uất ức ôm đầu gối của mình.

“Anh chia tay với em lúc nào? Em dám chắc anh nói chia tay với em?” Nghe cô nhắc mãi hai chữ “chia tay”, anh thật sự rất tức giận. Nhưng khi thấy điệu bộ đáng yêu của cô, anh lại không nổi giận được.

“Anh mắng em buồn nôn, sau đó không đi tìm em, không phải chia tay thì là gì?” Triệu Hàm Như cứng đầu nói. Tuy cô say rượu, nói năng hơi bừa bãi, nhưng không có nghĩa là cô4mất trí nhớ.

“Em không biết có một trạng thái gọi là chiến tranh lạnh sao?” Khúc Nhạc nghiến răng nói, cố gắng đè nén ý nghĩ muốn bóp chết cô. Anh thật sự là tức không chịu nổi, anh nghĩ là anh quá cưng chiều cô, mới có thể khiến cô không để ý đến cảm giác của anh, vì vậy anh mới lơ cô đi.

Kết quả, cô hiểu ý anh thành chia tay, lại còn hành hạ bản thân mình, anh tức đến mức không biết nói gì cho phải. Đương nhiên, hối hận là nhiều nhất. Nếu cô ngược đãi bản thân để trừng phạt lời nói của anh, thì cô đã thành công rồi.

“Anh không đi tìm em, em không biết đi tìm anh sao?” Sợ Triệu Hàm Như ngồi dưới đất bị cảm lạnh, Khúc Nhạc ôm cô lên đùi mình ngồi.

Anh ngồi bên bồn tắm, cô ngồi trên đùi anh. Bối cảnh phòng tắm, một người tỉnh táo, một người say rượu, mở ra cuộc đối thoại kỳ lạ.

“Em thật là ác, nói chia tay liền chia tay, có nghĩ đến cảm giác của anh không?” Khúc Nhạc nắm thế chủ động hùng hổ dọa người, Triệu Hàm Như đang say rượu, đầu óc mê man, không trả lời lại được câu hỏi của anh. Sao nói tới nói lui, cô lại trở thành người có lỗi rồi?

“Tệ nhất là em say rượu, gầy nhiều. Em có thể dùng bất cứ cách nào để trừng phạt anh, có đáng để em ngược đãi bản thân như thế không?”

Triệu Hàm Như cứng họng, một lát sau mới nói: “Em uống say, đầu óc không tỉnh táo, nói không lại anh.”

Nhìn bộ dáng ngây thơ của cô, anh bật cười thành tiếng, thần kinh căng thẳng một thời gian dài được thư giãn.

“Anh rất nhớ em, ngày nào cũng nhớ em, ngày nào cũng muốn ném "chiếc thuyền hư" để trở lại bên em.” Chỉ có ở bên cạnh Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc mới có cảm giác trọn vẹn. Anh im lặng dựa lên cổ cô, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Tác dụng của cồn rượu khiến đầu óc Triệu Hàm Như nằm trong trạng thái choáng váng, muốn suy nghĩ nhưng lần nào cũng gián đoạn. Dù như vậy, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi của Khúc Nhạc, làm cho mũi cô nóng lên.

“Khúc Nhạc, xin lỗi...” Triệu Hàm Như vòng tay ôm Khúc Nhạc, nước mắt lại trào ra.

“Đừng nói "xin lỗi" với anh! Lại muốn nháo chia tay à?” Khúc Nhạc tức giận nâng mặt Triệu Hàm Như lên.

“Không có, không có.” Triệu Hàm Như ôm chặt Khúc Nhạc, vội vàng giải thích: “Em không nháo! Em rất nhớ anh, chúng ta không chia tay!”

Khúc Nhạc dở khóc dở cười nhìn Triệu Hàm Như. Lúc say rượu, cô giống hệt trẻ con, cực kỳ dễ dỗ, hiểu chuyện đến mức làm đau lòng người.

“Được rồi, nước sắp lạnh, em tắm trước đi. Một mình em tắm được không? Có cần anh giúp không?” Khúc Nhạc trìu mến hôn lên mặt Triệu Hàm Như một cái, rồi đỡ cô đứng dậy.

Triệu Hàm Như mờ mịt nhìn Khúc Nhạc, nắm cổ áo của mình, không xác định hỏi lại: “Giúp? Anh phải giúp em tắm?”

Khúc Nhạc hồi hồn, lập tức lúng túng đỏ mặt. Anh chỉ lo cô say rượu đứng không vững rồi bị ngã, nên mới hỏi như vậy. Anh thề lúc hỏi anh không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ khi cô hỏi lại, anh mới có ý nghĩ mập mờ.

Anh chưa kịp nói gì, cô đã mượn cảm giác say, đỏ mặt xấu hổ nói: “Nếu anh muốn thì cũng có thể.”

Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt không thể tin nổi, ánh mắt sáng rực giống như sói đói. Anh thật sự không tin được là cô lại nói ra được lời này.

“Rất nhiều người nói chúng ta chia tay là vì không có cái kia...” Triệu Hàm Như cúi đầu đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích.

“Đừng nghe bọn họ nói nhảm! Anh là người nông cạn như vậy sao? Chúng ta chưa từng chia tay! Anh sẽ không chia tay với em vì nguyên nhân hoang đường đó! Ai nói bậy dạy hư em vậy? Anh nhất định phải tìm người đó tính sổ!”

Triệu Hàm Như cảm động, “Em biết anh không phải người nông cạn. Bọn họ không hề hiểu chúng ta…”

“Rầm” mà một tiếng, cửa phòng tắm khép lại.

Khúc Nhạc đứng ở bên ngoài, nghe tiếng nước chảy “ào ào”, đột nhiên cảm thấy mình đã làm ra một quyết định ngu ngốc. Anh chắc chắn mình không phải thánh nhân, vậy là vừa rồi đầu óc của anh bị hư…

Nhưng nếu vì nguyên nhân đó mà… thì anh cũng quá tầm thường rồi. Sau này cô sẽ nghĩ anh như thế nào? Quỷ đói thèm sắc?

Trong đầu của anh đang có cuộc chiến dữ dội, lúc này chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa. Bên ngoài là Tạ Doãn với vẻ mặt ngạc nhiên.

Mở cửa nhanh như vậy? Tạ Doãn có chút giật mình, không phải là Khúc Nhạc đứng cạnh cửa chứ?

Tạ Doãn quan sát kỹ quần áo trên người Khúc Nhạc, chỉ có áo sơmi có chút chút nếp nhăn. Cô ấy thở ra một hơi, thế này là không có cắt ngang chuyện tốt của bọn họ?

“Có việc gì?”

“Boss nhà tôi vẫn ổn chứ?” Tạ Doãn ngó dáo dác, đến cùng vẫn không yên lòng về Triệu Hàm Như. Thái độ của Khúc Nhạc đối với Hàm Như không tính là dịu dàng, còn chọc cô ấy khóc thành như vậy, chẳng may hai người một lời không hợp...

Lúc nãy đầu óc hư hỏng nên mới để Khúc Nhạc đưa Triệu Hàm Như đi. Tạ Doãn lo lắng suốt từ lúc nãy đến bây giờ.

“Cô ấy đang tắm.”

Tạ Doãn hít vào một ngụm khí lạnh, xem ra “chuyện tốt” gần bắt đầu rồi, may mà cô tới đúng lúc.

“Còn chuyện gì nữa không?” Khúc Nhạc sốt ruột nhìn Tạ Doãn, tâm tư của anh còn ở trong phòng tắm, tiếng nước chảy “ào ào” làm lòng anh ngứa ngáy.

“À, trợ lý của anh bảo tôi đưa anh cái này.” Tạ Doãn vội đưa vali cho Khúc Nhạc.

Khúc Nhạc lập tức lộ vẻ khen ngợi. Trần Vĩ làm việc rất tốt, anh còn chưa phân phó mà anh ta đã gửi vali quần áo tới rồi.

Tạ Doãn cũng nhận ra bên trong vali là gì. Cô có chút xấu hổ, cái này là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hay là dệt hoa trên gấm?

“Làm phiền rồi.” Khúc Nhạc gật đầu, lịch sự nói cảm ơn, không kiên nhẫn muốn đóng cửa.

“Anh Khúc.” Tạ Doãn kiên trì gọi lại, “Đối xử với chị ấy dịu dàng một chút, gần đây cơ thể chị ấy không khỏe.”

Lòng Khúc Nhạc run lên, “Cô ấy bị sao vậy?”

“Trong thời gian thất tình, chị ấy bệnh liên miên không dứt, vì khóc nhiều quá nên mắt có chút vấn đề. Nếu chị ấy có nói mấy lời trẻ con, thì mong anh thông cảm cho tâm trạng không ổn định của chị ấy.” Tạ Doãn nói rất khách khí, nhưng dù có ngốc cũng nghe ra ý trách móc trong đó.

Triệu Hàm Như từ trong phòng tắm đi ra, vịn tường để mình không ngã, nhìn Khúc Nhạc im lặng ngồi trên ghế sofa, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người anh, khiến mọi thứ có vẻ không chân thật.

Cô chớp mắt mấy cái, lẽ nào anh là do cô tưởng tượng ra?

Khúc Nhạc ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt mờ mịt của Triệu Hàm Như. Khuôn mặt vốn nhỏ nhắn xinh đẹp gầy đến mức chỉ lớn bằng bàn tay, mái tóc ướt xõa tự nhiên, giống như một con mèo hoang bị mưa xối ướt, nhìn vô cùng đáng thương.

Khúc Nhạc vô cùng đau lòng, bước lên đỡ Triệu Hàm Như, “Đầu còn choáng váng không?”

“Cảm giác ngày càng choáng váng.” Triệu Hàm Như nhìn Khúc Nhạc, lắc lắc cái đầu, dường như trước mắt không phải là ảo giác của mình, “Khúc Nhạc, là anh sao?”

“Là anh.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào trong lòng, hận không thể hòa cô vào cơ thể của mình.

“Vừa rồi có người tới?” Triệu Hàm Như tham lam ngửi hơi thở mát lạnh trên người Khúc Nhạc, không phân rõ cái gì là ảo giác, cái gì là hiện thực.

“Trợ lý của em.” Triệu Hàm Như mặc áo tắm, vùi người vào trong ngực Khúc Nhạc. Trái tim anh đập nhanh hơn mấy nhịp, tuy anh không phải là người nông cạn, nhưng cũng là một người đàn ông bình thường. Khúc Nhạc nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

“Em ấy tìm em làm gì? Chẳng lẽ là chuyện trong công ty?” Triệu Hàm Như cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, mặc dù ảo giác rất tốt đẹp, nhưng chuyện công việc không thể bỏ qua.

“Không phải, đại khái là sợ anh bá vương ngạnh thương cung em, nói cơ thể của em không khỏe, bảo anh dịu dàng một chút.” Khúc Nhạc ấn Triệu Hàm Như ngồi xuống, “Sấy tóc trước, đừng để bị lạnh.”

“Không thể nào, em ấy sẽ không nói như thế!” Triệu Hàm Như xấu hổ, lời nói của Tạ Doãn cũng quá rõ ràng rồi...

“Em như vậy làm sao anh có thể yên tâm được?” Khúc Nhạc than thở, ngón tay xuyên qua tóc Triệu Hàm Như.

Cô ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, nửa người dựa vào người anh, không nghe rõ anh nói gì, mơ màng có chút buồn ngủ, rồi bất giác ngủ luôn.