Tất cả mọi người nở nụ cười thiện ý, người ta ở đây anh anh em em với người yêu, bọn họ còn ở lại làm bóng đèn làm gì? Vì vậy, mọi người thức thời bỏ đi.
Triệu Hàm Như cứng người đứng tại chỗ, ngay cả dũng khí nhìn Khúc Nhạc cũng không có.
“Như thế nào? Dám làm không dám nhận? Đây đúng là phong cách của Triệu Hàm Như.” Khúc Nhạc cười lạnh.
Khúc Nhạc chất vấn trực diện khiến Triệu Hàm Như1không đè nén nổi uất ức nơi đáy lòng nữa, mượn cảm giác say rượu phóng túng cảm xúc của mình, nước mắt rơi như mưa.
Tạ Doãn đứng cách Triệu Hàm Như một khoảng cách an toàn, thấy cô và Khúc Nhạc thân mật dựa vào nhau thì vô cùng ngạc nhiên. Không phải bọn họ đã chia tay rồi sao?
“Anh… anh Khúc.” Cho đến khi thấy nước mắt của Triệu Hàm Như, Tạ Doãn mới nhận ra có gì đó không đúng, bèn8bước lên giải vây. Kết quả, đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Khúc Nhạc, cô bị dọa đến mức lắp bắp nói không nên lời.
Khúc Nhạc không nhận ra Tạ Doãn, mà lại đang bực bội, tưởng rằng Tạ Doãn muốn nịnh nọt, nên lạnh lùng liếc cô một cái. Sau đó, anh tiếp tục nhìn Triệu Hàm Như. Chưa tới một năm, Hàm Như đã gầy đến mức này, rốt cuộc cô tự chăm sóc bản thân như thế nào vậy?
“Gầy2thành như vậy còn không biết xấu hổ học người ta mặc váy lộ vai? Sợ người ta không nhìn thấy dáng vẻ dân chạy nạn của em sao?” Khúc Nhạc không khuôn mặt Triệu Hàm Như, nên tiếp tục nói những câu khó nghe. Tuy anh rất đau lòng, nhưng vẻ mặt lại lạnh thấu xương.
Tạ Doãn mếu miệng, nghe đồn Khúc Nhạc là người đàn ông tri kỷ của Triệu Hàm Như, Trần Tử San thường nhắc tới năm xưa anh chăm4sóc tỉ mỉ Triệu Hàm Như. Sao người trước mặt hoàn toàn không giống với người trong truyền thuyết vậy?
Cảnh tượng này quá xấu hổ rồi, cô xen vào không được, không xen vào cũng không được, nhưng mà không thể đứng nhìn boss khóc mãi như thế. Một mục tiêu lớn như Khúc Nhạc đứng ở chỗ này, có không ít người tới lôi kéo làm quen. Nếu để người khác thấy Triệu Hàm Như khóc lóc, bị truyền ra ngoài thì sẽ rất khó xem.
“Em không biết lúc nói chuyện mà đứng quay lưng với đối phương là vô lễ à?” Giọng điệu của Khúc Nhạc mang theo sự không kiên nhẫn, dáng vẻ từ chối của cô khiến anh rất hoảng loạn.
Triệu Hàm Như vẫn không ngẩng đầu, hai vai run rẩy.
Tạ Doãn không nhìn nổi nữa, mặc kệ có xen vào tình cảm vợ chồng son người khác hay không, chạy lên đưa một xấp khăn giấy cho Triệu Hàm Như, “Boss, chị uống say, chúng ta về thôi.”
Lúc này, Khúc Nhạc mới thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của Triệu Hàm Như.
Cô cúi đầu, vùng ra khỏi người anh.
“Khúc Nhạc, em ghét anh!” Triệu Hàm Như nghẹn ngào nói. Đây là câu nói đầu tiên của cô với anh trong đêm nay, cũng là câu nói duy nhất trong nửa năm qua.
Lúc này, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tuyệt đối không thể để cô đi.
Khúc Nhạc kéo tay Triệu Hàm Như lại, ôm vai cô kéo ra ngoài trong ánh mắt khiếp sợ của Tạ Doãn.
“Anh buông em ra!” Triệu Hàm Như chống cự, nhưng lại giống như đang làm nũng với người yêu.
Tạ Doãn cảm thấy boss nhà mình có một nửa từ chối, một nửa mời chào, có phải cô ấy là một người dư thừa rồi không?
“Đừng quậy!” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như lại, lạnh lùng nhìn cô nhưng hiển nhiên là không hề có một chút tác dụng nào.
“Em cứ quậy đấy!” Triệu Hàm Như đẩy mạnh cánh tay Khúc Nhạc ra.
“Rốt cuộc cô ấy uống bao nhiêu rượu thế?” Khúc Nhạc vừa ôm chặt Triệu Hàm Như không để cô lộn xộn, vừa hỏi Tạ Doãn đang đi bên cạnh.
“Khoảng một chai rượu vang.”
“Sao cô lại để cô ấy uống nhiều như vậy?” Khúc Nhạc dừng bước, vẻ mặt vô cùng khó coi. Với tửu lượng chỉ uống một ly bia cũng say ngất của Triệu Hàm Như, mà lại để cho cô uống nhiều như thế?
Tạ Doãn rất uất ức, “Với tửu lượng của Boss, uống hết một chai rượu cũng sẽ không say.”
“Cô ấy làm gì có tửu lượng?” Khúc Nhạc không kiềm được tức giận bóp mạnh vai Triệu Hàm Như.
“Vốn là không có tửu lượng, nhưng mỗi ngày uống rượu giải sầu vì thất tình, tửu lượng ngày càng cao.” Tạ Doãn tức giận nói, cảm thấy không công bằng cho boss nhà mình. Triệu Hàm Như để ý Khúc Nhạc nhiều như vậy, đã lâu mới gặp lại, mà anh lại nói nặng lời với cô, lại còn bày ra dáng vẻ cha chú quản bảy quản tám, ra vẻ người đàn ông si tình trong truyền thuyết chứ?
Lòng Khúc Nhạc run lên, lập tức im lặng.
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô, vì sao lại ồn ào đến nước này, khiến cả hai đều đau khổ?
“Hai người ở đâu, tôi đưa cô ấy về.” Khúc Nhạc cẩn thận khoác áo cho Triệu Hàm Như, giọng điệu hòa hoãn lại.
Tạ Doãn nhìn Triệu Hàm Như mượn cảm giác say dựa vào người Khúc Nhạc. Nói là giãy giụa, nhưng lại giống như làm nũng. Lại nhìn thấy khuôn mặt bất giác trở nên dịu dàng của Khúc Nhạc, Tạ Doãn bắt đầu do dự.
Khúc Nhạc trông có vẻ giống tổng giám đốc bá đạo, chắc sẽ không làm mấy chuyện xấu xa với Triệu Hàm Như chứ?
Nhưng mà người ta tình chàng ý thiếp, nếu cô ấy không cho Khúc Nhạc đưa Triệu Hàm Như về, thì có phải là phá hư chuyện tốt của bọn họ không?
Tạ Doãn do dự nhìn khuôn mặt thanh thuần mang chút quyến rũ của Triệu Hàm Như, đây là một Triệu Hàm Như mà cô chưa từng thấy. Tạ Doãn thở dài, vô cùng không tình nguyện giao thẻ phòng cho Khúc Nhạc.
“Boss.” Trần Vĩ xuyên qua đám người đi tới, thấy Khúc Nhạc yêu thương che chở một cô gái mặt mũi dính đầy nước mắt thì vô cùng khiếp sợ. Đây là cô gái nhìn thấy lúc chạng vạng tối ở ven đường…
Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra? Anh ta vừa mới đi WC thôi mà. Một phút trước Khúc Nhạc còn trò chuyện vui vẻ với mọi người, sao bây giờ lại ra tới cửa rồi? Nhìn điệu bộ này, rõ ràng là định “bỏ trốn“.
“Tôi có việc ra ngoài, đêm nay sẽ không trở về, ngày mai cậu đến đón tôi.” Khúc Nhạc lạnh nhạt nói, ôm Triệu Hàm Như lên xe.
Đêm nay sẽ không trở về…
Hai vị thư ký nhìn nhau, cả buổi không hồi hồn được, trai đơn gái chiếc, câu này có tính ám chỉ quá mạnh rồi.
“Khúc Nhạc, em ghét anh!” Triệu Hàm Như lặp đi lặp lại câu này, nước mắt thấm ướt áo anh.
“Anh biết rồi, em có thể đổi câu nào mới hơn không?” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như và lòng, đáy mắt đượm tình cảm ấm áp.
“Em và anh chia tay rồi! Anh đừng chạm vào em!” Triệu Hàm Như không được tự nhiên xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ thút tha thút thít.
“Đừng nói vớ vẩn! Anh đồng ý chia tay bao giờ?” Lòng của Khúc Nhạc tê rần, ngay cả nghe anh cũng không muốn nghe.
“Anh ngầm đồng ý!”
Phụ nữ lúc bướng bỉnh lên thì sẽ trở thành vô lại, nhất là phụ nữ uống say. Khúc Nhạc buồn cười đè đầu Triệu Hàm Như vào lòng mình, nhìn bộ dáng vừa khóc vừa làm nũng của cô, lòng anh vừa đau lại vừa ngọt, không thể nổi giận với cô được nữa, “Đừng nói những lời này nữa!”
Triệu Hàm Như không say hoàn toàn, chỉ mượn cảm giác say vừa khóc lại làm ầm ĩ. Khúc Nhạc đành phải ôm cô dỗ dành, cảm thấy trước đây đầu óc mình có vấn đề, đang yên ổn đi nháo với cô làm gì. Để cô đau khổ, còn chẳng phải là tự tra tấn mình sao?
“Khúc Nhạc, em ghét anh!” Trên đường đi, Triệu Hàm Như đã nói câu này cả trăm lần rồi.
“Anh biết, anh biết mà…” Khúc Nhạc bị Triệu Hàm Như nháo đến mức tan hết tức giận, anh hôn nhẹ lên môi cô, “Được rồi, hết giận chưa?”
“Chưa!” Nước mặt làm nhòe lớp make up, nhìn Triệu Hàm Như vô cùng chật vật, vậy mà anh lại thích bộ dáng này của cô.
“Làm thế nào em mới hết giận?” Khúc Nhạc vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc uống say cô chưa từng nói đạo lý, anh hiểu rõ điểm này từ lâu rồi.
“Em không muốn để ý tới anh nữa, anh đi cưới Tiêu Khả Nhi đáng ghét của anh đi! Dù sao thì anh cũng thấy em buồn nôn mà!” Vừa nhớ tới lời nói ác độc hôm đó của anh, nước mắt của Triệu Hàm Như lại rơi xuống.
“Khi đó anh nói vớ vẩn, em đừng để ở trong lòng, anh mới là kẻ khiến người khác buồn nôn…” Nếu Khúc Nhạc biết sẽ thế này thì đã chẳng nói những lời đó. Nếu thời gian có quay lại, đánh chết anh cũng sẽ không nói vớ vẩn. Là do anh lỡ hẹn, dựa vào đâu mà trách cô trốn tránh? Anh mới là kẻ khốn kiếp đáng trách.
“Anh đâu có buồn nôn, trong tay anh còn tài sản mười nghìn tỷ mà, làm gì để ý đến loại nhân vật nhỏ như em…” Triệu Hàm Như nói bằng giọng điệu chua lè.
“Nói linh tinh gì đấy?” Một tay Khúc Nhạc mở cửa phòng, một tay ôm chặt Triệu Hàm Như, “Vào thôi, đi rửa mặt trước.”
“Em không...” Triệu Hàm Như vẫn còn giãy giụa.
Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như đặt lên bồn rửa tay, “Sao lại gầy đến thế này? Rốt cuộc em chăm sóc bản thân như thế nào vậy?”
Triệu Hàm Như ngang ngược nói: “Dù sao anh cũng không để ý đến em, còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?”
Khúc Nhạc bất đắc dĩ nhìn cô, lật xem đồ trang điểm, “Dùng chai nào để tẩy trang?”
Triệu Hàm Như mím môi, không nói lời nào.
Khúc Nhạc đổ nước tẩy trang vào bông vải, động tác rất thành thạo, rõ ràng là không phải lần đầu làm chuyện này, Triệu Hàm Như nhìn đã quen rồi.
Khúc Nhạc không chê khuôn mặt tèm nhem của Triệu Hàm Như, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tẩy trang trước đi, em nhìn khuôn mặt của em kìa, có phải rất dọa người không?”
“Dù sao thì trong mắt anh em cũng rất xấu...”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn nhìn vào gương, đồ trang điểm cô dùng đều là hàng đắt tiền, sao có thể dễ dàng rửa sạch được.
Trong gương, Triệu Hàm Như khóc đến nỗi như hoa đào gặp mưa, lại còn hơi nũng nịu. Khúc Nhạc đứng bên cạnh, si mê nhìn cô, khiến cô ngượng ngùng.
“Nếu anh thật sự nghĩ em xấu thì anh còn ở đây dỗ em sao? Nếu anh thật sự không quan tâm em, thì bây giờ anh còn đang ở buổi tiệc bàn bạc case với tổng giám đốc ngân hàng Đức, làm gì ở đây tẩy trang cho em?”
Triệu Hàm Như bật cười, cuối cùng cũng nín khóc.
Nụ cười của cô khiến Khúc Nhạc thả lỏng, cuối cùng cũng hiểu ý của câu “một nụ cười nghìn vàng cũng mua“. Tuy tiền quan trọng, nhưng trong lòng anh tiền vẫn không là gì so với cô.