“Không ngờ anh ta sẽ thích em.” Trần Tử San buồn cười, Triển Lệnh Nguyên thích Triệu Hàm Như, xem như anh ta xui xẻo. Triệu Hàm Như là một người cuồng công việc, có năng lực, có1tiền tài, anh ta làm gì có cơ hội theo đuổi thành công? Chỉ có dùng cách giống Khúc Nhạc, mấy năm như một ngày, lặng lẽ âm thầm xâm nhập cuộc đời của cô, mới có thể8nước chảy đá mòn.
“Chỉ là do mới mẻ mà thôi. Trước đây, anh ta không có qua lại với loại phụ nữ như em, cảm thấy ngạc nhiên, có tính khiêu chiến, nên mới theo đuổi em. Đương2nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do Khúc Nhạc. Anh ta là anh họ của Khúc Nhạc, mặc dù quan hệ của hai người họ không tệ, nhưng lại có chút ganh đua.” Triệu Hàm Như tỉnh táo4phân tích, giống như phân tích một họ cổ phiếu, không mang theo chút dao động tình cảm nào.
“Cũng chỉ có em mới có thể tỉnh táo như vậy. Nói thật, ngoại hình của anh ta không tệ, nếu anh ta dùng cách theo đuổi em để theo đuổi những cô gái khác, thì có tám chín phần mười là thành công.” Trần Tử San nói, Triệu Hàm Như luôn tỉnh táo với tất cả mọi chuyện, chỉ có Khúc Nhạc là điều không tỉnh táo duy nhất của cô.
“Bởi vì như vậy nên anh ta mới cảm thấy những cô gái đó không có tính khiêu chiến. Anh ta muốn tìm thú vui trên người em, cứ mặc kệ anh ta đi. Thêm một thời gian nữa, anh ta phát hiện không có gì thú vị, sẽ bình thường lại thôi. Ngay mai em đi Đức, nhờ chị để ý giúp em chuyện trong nhà.” Triệu Hàm Như hoàn toàn không để chuyện Triển Lệnh Nguyên theo đuổi ở trong lòng.
“Lại là vụ công ty ô tô Tengda à? Chị không hiểu tại sao em luôn cảm thấy chuyện này không thích hợp.” Trần Tử San cảm thấy có chút buồn cười. Đôi khi Triệu Hàm Như rất cố chấp, toàn bộ thị trường đều có chung một suy nghĩ, chỉ có mình cô rơi vào ngõ cụt.
“Bởi vì tới bây giờ em còn chưa suy nghĩ ra, nếu muốn thu mua thành công thì chỉ có thể dựa vào lỗ hổng của pháp luật. Em có hẹn với vài luật sư hàng đầu của nước Đức để tìm hiểu, dù sao vẫn tốt hơn chúng ta cứ ngồi một chỗ suy đoán.” Triệu Hàm Như xoa trán, bỗng nhiên hỏi: “Chuyện của tập đoàn Hồng Hải rất khó giải quyết sao?”
Trần Tử San mở to mắt, cuối cùng Triệu Hàm Như cũng nhớ tới Khúc Nhạc rồi. Cô định trêu đùa vài câu, nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Hàm Như lại bỏ cuộc.
Thời gian trước, Triệu Hàm Như thất tình gầy gò đã dọa sợ cô ấy, khó lắm cô mới ổn định lại, nhưng cô ấy vẫn còn sợ hãi.
“Chị không biết nhiều về tập đoàn Hồng Hải, nhưng những loại tập đoàn lớn như thế đều có nhiều thế lực rắc rối khó gỡ. Khúc Nhạc không có căn cơ ở Hồng Hải, vừa nhậm chức liền động tới mẹ ruột và anh trai, bây giờ lại rửa sạch một đám già cổ hủ trong tập đoàn, cậu ta nhất định sẽ bị phản ngược lại.” Trần Tử San thở dài, cô ấy cũng rất lo lắng cho tình cảnh của Khúc Nhạc.
“Chắc chắn là tập đoàn Hồng Hải đã nát vụn đến tận xương, nên anh ấy mới làm như vậy. Nếu không loại bỏ sạch sẽ phần hư hỏng, thì sẽ không có thuốc nào cứu chữa được.” Triệu Hàm Như biết cách làm người của Khúc Nhạc. Anh không phải là loại người tuyệt tình tàn nhẫn như thế. Nếu không phải Hồng Hải đã đi vào bước đường cùng, thì anh sẽ không làm chuyện chuyện đắc tội với người khác như vậy. Thậm chí, anh cũng sẽ không ở trong nước lâu.
“Chắc chắn tình cảnh hiện nay của anh ấy rất khó khăn. Chúng ta có cách nào giúp anh ấy không?” Trong mắt Triệu Hàm Như đầy vẻ lo lắng.
Trần Tử San ngạc nhiên hỏi: “Chị cảm thấy em có thể được bình chọn danh hiệu ‘bạn gái cũ nhà người ta’ đấy, không phải hai em chia tay rồi à? Sao em lại còn quan tâm đến cậu ấy?”
“Chị đã nói rồi mà, mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa, huống chi em và anh ấy là bạn bè nhiều năm. Thôi bỏ đi, là do em lo lắng linh tinh, với loại ngân sách quy mô nhỏ như chúng ta, thì có thể giúp được cái gì cho anh ấy…” Triệu Hàm Như cười có chút miễn cưỡng, cô cảm thấy mình quá phận rồi.
“Chị thấy em cứ gọi điện thoại hỏi thăm cậu ấy vài câu, đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với cậu ấy.” Trần Tử San thử trêu vài câu. Tuy Triệu Hàm Như nói cả đời không quay lại với Khúc Nhạc nữa, nhưng cô không tin tình cảm nhiều năm nói không có là không có. Có điều, nếu còn tiếp tục lạnh nhạt như thế, sợ rằng tình cảm sẽ bị mài mòn.
Khuôn mặt Triệu Hàm Như cứng đờ. Cô chợt nhớ đến câu nói “cô làm tôi ghê tởm” của Khúc Nhạc, lòng đột nhiên lạnh lẽo.
“Chị Tử San, mấy ngày nay giá bạc dao động mạnh, chị thấy chúng ta có nên bắt đầu đóng cửa không?” Triệu Hàm Như cứng rắn nói sang chuyện khác.
Trần Tử San thấy Triệu Hàm Như đột nhiên đổi sang vẻ mặt lạnh lùng, thì chợt nghĩ đến câu “nước đổ khó hốt“. Cô cảm thấy có chút đau buồn, còn đau buồn hơn cả lúc bản thân cô thất tình.
“Thấy hai em như vậy, chị không còn dám tin vào tình yêu nữa.”
***
Triệu Hàm Như đứng trước cửa khách sạn ngước nhìn công trình kiến trúc cổ kính tinh xảo, chợt nhớ lại câu nói kia của Trần Tử San. Cô từng cho rằng mình không dám tin vào tình yêu, nhưng sau khi thất tình, cô chợt nhận ra mình vẫn tin trên thế giới này có tình cảm đơn thuần tốt đẹp nhất, dù có mất đi thì cô cũng có thể dùng ký ức vĩnh viễn niêm phong nó.
Cô thở dài một hơi, nở nụ cười khi thấy không khí trở nên mờ sương. Đây không phải lần đầu tiên cô đến Đức, nhưng lần nào cũng vội vã đến rồi đi, chỉ có lần này là tranh thủ thời gian rảnh ra ngoài đi dạo.
Trước kia cô không biết nói tiếng Đức, là do anh tốn rất nhiều thời gian dạy cô từng chút một. Mỗi lần cô nói tiếng Đức, trong đầu đều hiện lên hình ảnh anh kiên nhẫn sửa cách phát âm cho cô.
“Dừng một chút!” Khúc Nhạc ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên cảm giác được gì đó nên mở mắt ra. Một cô gái nhỏ nhắn cả người mặc đồ đen đứng ở chỗ rẽ rơi vào tầm mắt của anh.
Cô đang ngước nhìn dãy kiến trúc bên đường, trên mặt đượm nét buồn bã nhớ nhung, cả người đầy vẻ đau thương.
Anh nhận ra khách sạn này, đây là nơi hai người họ ở vào một lần đến đây họp. Lần đó cũng là ngày lễ Giáng Sinh, anh đã mượn nhà bếp của khách sạn làm cho cô một cái bánh có vị gừng.
Anh còn nhớ rõ ánh mắt của cô khi đó, giống hệt như một bầu trời đầy ánh sao rực rỡ.
Anh ngồi yên trong xe nhìn chằm chằm cô, cố gắng khống chế ý muốn ôm chặt cô vào lòng. Cô bé bướng bỉnh này, anh phải làm như thế nào với cô mới tốt đây?
Triệu Hàm Như nhìn một lát, cổ hơi đau nhức, cô cúi đầu xoa cổ, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Khúc Nhạc như bị điểm huyệt, hồn bay phách lạc, đau đớn dữ dội khiến anh cắn chặt răng.
Cô khóc! Anh có cùng kỷ niệm với cô, anh biết cô đang nhớ cái gì, buồn bã cái gì.
Anh biết cô đã nhiều năm, cô chưa từng khóc trước mặt anh. Cô nói dù bản thân có đau đớn thế nào cũng không thể khóc được, chắc là cô đã mất đi năng lực rơi nước mắt.
Nhưng lúc này, anh lại thấy rõ ràng trên mặt cô có hai hàng nước mắt trong suốt, còn rung động hơn lúc nghe tiếng khóc của cô qua điện thoại.
Tại sao anh lại khiến cô tổn thương đến mức này?