“Cái gì? Không thể nào đâu! Boss biết theo đuổi bạn gái? Lại còn không theo đuổi được?” Hai nữ thư ký đều mang vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa không cam lòng, rốt cuộc là cô gái nào không có mắt như thế?
“Được rồi, dừng ở đây đi, đừng đào sâu thêm nữa,1boss không thích chúng ta bàn tán chuyện riêng của cậu ấy đâu.” Một thư ký cũng tốt nghiệp từ Học viện ST, bây giờ đang là trưởng team thư ký, trừng mắt nhìn cậu đàn em vừa để lộ chuyện.
“Từ Dương, anh đừng nghiêm túc vậy mà, anh biết boss đã lâu rồi,8chắc chắn là biết gì đó. Anh nói chính xác cho bọn em nghe đi, bọn em bảo đảm sau này không bàn tán gì nữa.” Trong mắt hai nữ thư ký tràn đầy tò mò.
“Trên thực tế, anh chẳng biết gì cả.” Từ Dương cười cười. Anh ta từng nghe thư ký khác2nói Khúc Nhạc có sự quan tâm khác thường với Triệu Thị, lại nhớ Triệu Tuyết Như là con gái của Triệu Minh Vĩ, chẳng lẽ Triệu Hàm Như là con gái của Triệu Minh Hồng?
“Nếu boss muốn cho chúng ta biết thì sẽ không gạt chúng ta, còn không muốn cho chúng ta4biết thì chúng ta không nên đoán này đoán kia làm gì. Chuyện ngày hôm nay, mọi người dừng lại ở đây thôi, bước ra ngoài cánh cửa này, không ai được phép nhắc tới nữa. Mọi người cũng biết Hồng Hải đang đối mặt với tình hình gì, có biết bao nhiêu người đang dòm ngó từng hành động của boss, chỉ một câu nói vu vơ của chúng ta cũng có thể dẫn tới nguy cơ cho Hồng Hải. Từ ngày chúng ta được chọn làm thư ký của boss, chúng ta đã bước lên chiếc thuyền của cậu ấy, trên người cũng có dấu ấn của cậu ấy. Cậu ấy tốt thì chúng ta tốt, nên chúng ta phải quản tốt cái miệng của mình.” Từ Dương thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói.
***
“Gần đây Khúc Nhạc hành động liên tục, trước đây chị không hề biết cậu ấy là người cường thế như vậy.” Trần Tử San vừa ăn cơm vừa nhìn chằm chằm tivi.
Tiết mục tin tức tài chính và kinh tế vào buổi trưa đang phát những chấn động trong nội bộ tập đoàn Hồng Hải, Khúc Phong bị bắt, Lý Tịnh từ chức. Người ngoài đưa ra đủ loại suy đoán, ai cũng không ngờ trận cung đấu này lấy câu “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi” hạ màn. Có rất nhiều người tò mò về Khúc Nhạc, một người trẻ tuổi có thể đấu lại hai thế lực lớn trong tập đoàn Hồng Hải.
“Chị còn nghĩ cậu ấy không về Mỹ là để hiếu kính cha mẹ, không ngờ cậu ấy lại chẳng nể mặt với mẹ ruột mình như vậy.” Trần Tử San lắc đầu nở nụ cười.
“Cạch” một tiếng, Triển Lệnh Nguyên cầm điều khiển từ xa tắt tivi.
“Này, làm cái gì vậy?” Mọi người đang tập trung xem, thấy Triển Lệnh Nguyên tắt tivi thì lao nhao hỏi.
“Lúc ăn cơm với anh, không được phép nhìn người đàn ông khác.” Triển Lệnh Nguyên bá đạo tuyên bố với Triệu Hàm Như.
Lại nữa rồi! Bệnh tâm thần lại tái phát?
Tất cả mọi người nhìn nhau, gần đây Triển Lệnh Nguyên theo đuổi Triệu Hàm Như vô cùng điên cuồng, gần như ngày nào cũng đến công ty điểm danh, lại còn tỏ tình bằng một vài cách thiếu muối, khiến công việc vốn khô khan nhàm chán của bọn họ trở nên hài hước vui vẻ.
Phong cách theo đuổi tổng giám đốc bá đạo của Triển Lệnh Nguyên chỉ thành công với bọn thực tập sinh mới ra trường mà thôi. Còn Triệu Hàm Như, tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng tính cách lại rất mạnh mẽ. Triển Lệnh Nguyên có quyền thế, bản thân cô cũng không hề kém anh ta.
Trước mặt nữ tổng giám đốc đầy quyền lực, Triển Lệnh Nguyên mở ra hình thức tổng giám đốc bá đạo để theo đuổi, có thể nói là tự rước lấy nhục.
Triệu Hàm Như lạnh nhạt nhìn Triển Lệnh Nguyên, ánh mắt không một chút tình cảm. Cô cầm điều khiển từ xa mở tivi, nói trước khi anh ta có hành động: “Đây là công ty của tôi, còn chưa tới lượt anh làm chủ.”
“Ha ha…” Trần Tử San không nhịn được bật cười. Chẳng biết vì sao, mỗi lần thấy vẻ kinh ngạc của Triển Lệnh Nguyên vốn kiêu căng ngạo mạn, cô đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Mọi người cũng không nhịn nữa, tất cả đều cười rộ lên. Ở chỗ bọn họ, tổng tài bá đạo quyến rũ gì đó chỉ là chủ đề để cười. Ngay cả mấy cô nhân viên mến mộ Triển Lệnh Nguyên, sau khi thấy bộ dáng đó của anh ta, cũng chuyển từ phấn thành đen .
“Cười cái gì?” Giọng của Triệu Hàm Như rất nhẹ, lại làm cho bầu không khí vốn thả lỏng trở nên cứng lại. Tuy cô chưa từng phát giận mắng chửi, nhưng mỗi khi cô nói nhỏ nhẹ, bọn họ đều cảm thấy kính nể. Nhất là trong khoảng thời gian này, quanh người cô tỏa ra khí thế âm trầm, bọn họ càng không dám trêu chọc cô.
Tivi vẫn còn đang nói về những thay đổi của tập đoàn Hồng Hải. Triển Lệnh Nguyên vẻ mặt khó coi ngồi một bên. Những người khác rụt cổ lại không dám nhiều lời, chỉ có một mình Triệu Hàm Như nghiêm túc xem tin tức.
“Nghiêm túc xem thì có ích lợi gì? Cậu ta không quay trở lại nữa đâu! Em có biết tổng tài sản của tập đoàn Hồng Hải là bao nhiêu không? Gần một nghìn tỷ! Trước đây, cậu ta cùng em lập nên cái quỹ nhỏ đó, chỉ là chơi đùa mà thôi. Cậu ta đã sớm có ý định về nước tiếp nhận gia nghiệp rồi, cậu ta dùng mấy tỷ đó để luyện tay, mà em còn ngu ngốc ngồi xem làm gì? Em cần gì phải chà đạp mình như thế?” Nhìn đường nét gò má duyên dáng của Triệu Hàm Như, Triển Lệnh Nguyên đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Anh ta nhịn cô lâu lắm rồi. Trong khoảng thời gian này, anh ta gần như dùng hết tất cả vốn liếng của mình với cô, từ làm phiền cho đến nói ngọt, chiêu nào cũng sử dụng, mà cô lại giống như một tượng đất không có tình cảm, ngay cả một nụ cười cũng không cho anh ta. Anh ta nhịn rồi lại nhịn, bây giờ không nhịn được nữa, nên nói ra những lời ác độc giống quá khứ.
“Anh Triển, tôi chỉ xem một tin tức mà phải chịu hàng loạt chỉ trích của anh, tôi thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Đây là chỗ làm việc của tôi, xin anh đừng tới đây làm phiền công việc của chúng tôi. Nếu không tôi sẽ mời bảo vệ đến, lúc đó mặt mũi mọi người đều khó nhìn.” Triệu Hàm Như bỏ đũa xuống, cười lạnh nói.
Nếu Triển Lệnh Nguyên muốn thấy cô suy sụp, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa đầy nước, cơ thể lung lay sắp ngã, thì anh ta nhất định phải thất vọng. Bởi vì cô là Triệu Hàm Như, lòng của cô đã sớm nguội lạnh như sắt thép, chỉ còn một chút mềm mại, nhưng tuyệt đối không phải dành cho anh ta.
Trần Tử San đang ngồi bên cạnh ăn cơm bị thái độ của Triệu Hàm Như làm cho hoảng hốt. Khí thế của cô quá bén nhọn và trực tiếp, không chút nể mặt Triển Lệnh Nguyên, tốt xấu gì anh ta cũng là người đầu tư của bọn họ.
“Hình như Triển Lệnh Nguyên rất tức giận.” Trần Tử San theo Triệu Hàm Như vào phòng làm việc, nhìn kỹ vẻ mặt của cô, để xác định xem cô có đang tức giận hay không.
“Mặc kệ anh ta. Chỉ là một nhà đầu tư nhỏ, có một trăm triệu thôi mà. Nếu anh ta muốn rút vốn, cứ tùy anh ta đi.” Triệu Hàm Như thờ ơ nói.
“Đủ thô bạo!” Trần Tử San giơ ngón tay cái lên.
Công ty mới sẽ nhanh chóng đi vào quỹ đạo, vì tỷ lệ lợi nhuận của bọn họ rất cao, nên có rất nhiều nhà đầu tư lớn nhỏ cầm tiền xin bọn họ đầu tư. Bây giờ, công ty không thiếu tiền, mà cô cũng không thích Triển Lệnh Nguyên đầu tư.