Danh lợi của ánh đèn sân khấu là ước mơ rất nhiều cô gái, có cô gái nào mà không từng khát vọng được hàng vạn người chú ý, cuộc sống tỏa ánh hào quang như công chúa?
Giới nghệ sĩ bây giờ khác xa ngày xưa, trước đây, rất nhiều cô gái tiến vào nghề này là vì mưu sinh. Nhưng bây giờ, càng ngày càng có nhiều cô gái có gia cảnh tốt vào nghề này để hưởng thụ cảm giác được người khác1sùng bái hâm mộ. Giống như Triệu Tuyết Như vậy, bản thân đã là thiên kim đại tiểu thư, không phải cũng đập rất nhiều tiền để lăn lộn được trong giới hay sao?
Triệu Hàm Như lắc đầu không chút do dự: “Không có hứng thú. Tôi không thích cuộc sống chịu sự săm soi của người khác, nhưng tôi cũng rất vui vì được quen anh, tôi rất có hứng thú đầu tư vào giới giải trí, mọi người cùng nhau kiếm tiền.”
“Tôi cũng8rất vui, tôi tin sau này chúng ta nhất định sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác hơn.” Kha Kiệt tươi cười tiễn cô đến cửa ra vào, đúng lúc gặp Triển Lệnh Nguyên vẻ mặt ngả ngớn mang theo cô bạn gái gợi cảm của anh đi đến.
Triển Lệnh Nguyên kinh ngạc nhìn cô: “Sao cô lại ở đây? Cô cũng cảm thấy hứng thú với chỗ này à?”
“Có chút việc riêng thôi.” Triệu Hàm Như liếc qua cô bạn gái bên cạnh Triển2Lệnh Nguyên, mỗi lần gặp lại là một người khác. Cô cũng chẳng buồn nhiều lời với anh ta, chỉ đáp có lệ một câu.
“Việc riêng?” Triển Lệnh Nguyên cũng không nhận ra Kha Kiệt. Anh ta nghi hoặc nhìn Kha Kiệt từ trên xuống dưới một lượt. Người đàn ông trung niên đã bắt đầu hói đầu này hiển nhiên không thể nào là gu của Triệu Hàm Như được.
“Cô ở đâu? Anh đưa cô về?” Triển Lệnh Nguyên ma xui quỷ khiến thế4nào lại mở miệng.
“Triển Lệnh Nguyên!” Cô nàng có dáng người nóng bỏng nổi đóa, anh thật sự coi cô ta đã chết rồi à?
“Không cần đâu!” Triệu Hàm Như và cô gái kia gần như đồng thời mở miệng. Cô và anh vốn chẳng thân quen, thậm chí có thể nói là cô vốn rất ghét anh, ăn no rửng mỡ mới cần anh đưa.
“Anh vẫn nên đưa cô về thì hơn.” Triển Lệnh Nguyên ân cần lạ thường.
“Anh quá đáng lắm rồi đó!” Cô bạn gái gợi cảm của Triển Lệnh Nguyên vốn là một minh tinh chưa có tiếng tăm, vóc người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, dù tức giận nhưng vẫn không kích động bỏ đi ngay.
Triển Lệnh Nguyên không kiên nhẫn móc ra một xấp tiền mặt thật dày nhét vào trong cổ áo của cô ta: “Được rồi, đừng giận, lần sau anh lại hẹn em.”
Cô minh tinh kia lập tức đổi giận thành vui, lúc sắp đi còn thơm anh ta một cái.
Triệu Hàm Như há hốc mồm, chuyện này cũng thật đơn giản đến quá đáng. Diễn xuất thô tục như vậy, cô mới chỉ thấy ở đám giàu mới nổi ở mấy quốc gia dầu khí thôi, không ngờ Triển Lệnh Nguyên cũng không có đẳng cấp như vậy.
“Phụ nữ ấy à, đều như vậy thôi,“ Triển Lệnh Nguyên cười khinh miệt, nhận ra vị đang đứng trước mặt anh cũng là phụ nữ, nên lại cười ngại ngùng: “Anh không nói cô đâu. Đi thôi đi thôi, anh lái xe đưa cô về, cô ở khách sạn nào?”
“Không cần anh đưa tôi về đâu.” Triệu Hàm Như từ chối rất kiên quyết, cô và anh ta không hợp nhau lắm.
“Không không không, hôm nay kiểu gì cũng phải đưa cô về!” Triển Lệnh Nguyên kiên quyết lạ thường.
“Hôm nay anh uống rượu đấy à?” Triệu Hàm Như nghi hoặc nhìn anh ta. Cái tên này hôm nay cứ điên điên khùng khùng, hơn nữa còn hoàn toàn khác với vẻ điên điên khùng khùng ngày thường, nên ý nghĩ đầu tiên của cô chính là anh ta đã uống quá chén. Nhưng hình như cũng không ngửi thấy mùi rượu mà.
“Không uống, không uống, nếu cô thực sự không muốn anh đưa về thì tìm một chỗ tâm sự được chứ?” Thái độ ân cần hôm nay của anh ta vô cùng quái đản.
Triệu Hàm Như nở nụ cười: “Vẫn là nói về chuyện của ngân hàng DC sao? Tạm thời tôi vẫn chưa cân nhắc.”
“Cô đừng vội kết luận như vậy, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh uống một chén đi, biết đâu cô lại đổi ý. Trước đây anh đã cho hai cô cậu một cơ hội, bây giờ cô cũng nên cho anh một cơ hội chứ? Bây giờ cô cũng không bận gì đúng không? Không thể bớt chút thì giờ nghe anh nói à?”
Triệu Hàm Như nhíu mày, anh ta nói như vậy dường như cũng có lý: “Nhưng mà nói thật, tôi không thích anh, tại sao phải đi cùng anh uống một chén để nghe anh nói chuyện?”
Triển Lệnh Nguyên nở nụ cười: “Cô quả là rất thẳng thắn.”
“Con người tôi xưa nay vẫn vậy, kể cả muốn hợp tác cũng phải hợp tác với mấy người hợp tính, kiếm tiền đối với tôi không phải việc khó, hà cớ gì phải tìm mấy người khiến mình không thoải mái?”
“Hợp tính ư? Cô nói Khúc Nhạc à?” Triển Lệnh Nguyên cũng không thèm để ý, dứt khoát nói chuyện với cô ở ngay cửa khách sạn.
Lòng cô hơi khựng lại, không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
“Vậy chúng ta tâm sự về Khúc Nhạc đi.”
“Muốn nói gì thì tôi sẽ nói với anh ấy, không cần nói về anh ấy với anh.” Triệu Hàm Như vô thức từ chối, cô luôn cảm thấy những chuyện Triển Lệnh Nguyên muốn nói chẳng tốt đẹp gì.
“Thật ra hai người rất không hợp ở bên nhau. Quỹ đầu cơ của hai người dù nhìn qua có vẻ rất tốt, nhưng hai người vẫn luôn kìm hãm lẫn nhau. Nếu cô là một, Khúc Nhạc cũng là một, thì hai người một cộng một lại không bằng hai, mà ngược lại còn nhỏ hơn cả một, bởi vì nó đã bị bào mòn trong sự cả nể, nhượng bộ nhau của hai người. Cả hai đều rất mạnh mẽ, không phải loại người chịu thua kém người khác, anh nghĩ chắc hẳn là hai người không nhận ra được điểm này nên mới vẫn muốn trói buộc nhau. Hà tất phải vậy? Như thế đối với cô, với cậu ấy đều không tốt.”
“Dù có không tốt thật thì đó cũng là chuyện của bọn tôi, có liên quan gì đến anh?” Vẻ mặt Triệu Hàm Như hơi tức giận.
“Sự thật mất lòng, quả thực chẳng liên quan gì tới anh hết. Anh chỉ muốn nói, Khúc Nhạc đã nhận ra được điểm này nên mới để cô tự do, cô cũng nên sớm lo liệu đi.” Ánh mắt Triển Lệnh Nguyên mang theo vẻ thương xót.
“Có ý gì?” Gió đêm thổi tới, Triệu Hàm Như bỗng nhiên lạnh rùng mình, lần đầu tiên cảm thấy bộ mặt của Triển Lệnh Nguyên dữ tợn như vậy.
“Uống một ly nhé?” Triển Lệnh Nguyên vô sỉ lợi dụng.
“Không được.” Trước giờ cô không phải loại người mặc cho người khác định đoạt: “Nếu anh không muốn nói thì thôi, tự tôi sẽ hỏi anh ấy.”
“Cô cho rằng cô có thể hỏi được cậu ấy sao?” Triển Lệnh Nguyên đốt một điếu xì gà, tâm trạng rất tốt, nhả ra ngụm khói.
“Có ý gì?” Vẻ mặt Triệu Hàm Như lạnh đi.
“Không có ý gì hết, anh biết cô rất tự tin rất cố chấp, hay là đồng ý đi uống một ly với anh đi, như vậy có một số việc mới có thể tự mình đi tìm chân tướng.”
Triệu Hàm Như nhìn Triển Lệnh Nguyên, biết anh ta đang cố tình dụ cô. Nếu cô trông mong cầu xin thì quá đúng ý anh ta rồi.
Triển Lệnh Nguên nhìn cô, không chút do dự khởi động chiếc xe đua, nghênh ngang phòng đi, khóe miệng hơi mỉm cười.
Triệu Hàm Như lái xe cũng không nhanh. Triển Lệnh Nguyên và Trần Tử San đều đã xác nhận chuyện này, vì thế nó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô rất nhiều, nhưng cô không phải loại người nghe gió đã tưởng bão. Cô vẫn luôn tin tưởng Khúc Nhạc sẽ không phản bội mình. Vậy là dứt khoát dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho Khúc Nhạc. Cô nhất định phải nghe được chính miệng anh giải thích, có những lời phải chính miệng anh nói thì cô mới tin.
Khúc Nhạc không nghe điện thoại…
Đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng lời của Triển Lệnh Nguyên vẫn cứ khuấy động tâm trí Triệu Hàm Như. Cô không cam lòng gọi hết lần này đến lần khác.
Một buổi tối trôi qua, trong điện thoại vẫn luôn truyền đến tiếng “Tút tút” không có người nghe máy. Triệu Hàm Như nhìn vạch báo pin trên điện thoại, chỉ còn lại một phần trăm pin. Ánh mắt cô chết lặng gọi một cuộc cuối cùng.