“Sự chắc chắn là cần thiết, nhưng đôi khi nó lại cản trở chúng ta khỏi ánh sáng của sự thật.”
— David O. Russell, nhà làm phim
Nếu từng đọc cuốn The Secret (Bí mật Luật hấp dẫn) hoặc từng tìm hiểu về vấn đề siêu hình hay tâm linh dù chỉ một lần, bạn sẽ biết rằng tư duy của mình tạo ra hiện thực; rằng có một sức mạnh trong vũ trụ có thể chữa lành các vết thương; rằng bạn và chỉ có bạn mới tạo nên cuộc sống của chính mình. Nhưng không may, vẫn còn một vướng mắc nhỏ, một rào cản khá khó chịu: Bạn không thực sự tin vào điều đó, nếu không muốn nói là hoàn toàn không!
Thực tế, hầu hết chúng ta đều không tư duy theo cấu trúc trí tuệ vốn có của mình. Chúng ta tưởng rằng chúng ta đang sống tương đối thỏa mãn với những ý tưởng và suy nghĩ thông minh của bản thân. Chúng ta tưởng rằng, chúng ta đang khẳng định những khái niệm và tạo nên những năng lực, điều kiện mới. Nhưng thực tế, chúng ta chỉ đang phát lại những cuốn băng cũ, điều khiển phản ứng theo phản xạ, những hành vi tự động mà hầu hết đều đã được học từ trước khi lên năm tuổi. Chúng ta giống như “những con chó của Pavlov”, chỉ đơn thuần phản xạ một cách tức thì theo những khuôn mẫu mà trước đó chúng ta đã lập ra, trước khi đủ thông minh để đưa ra quyết định đúng đắn. Những suy nghĩ mà chúng ta tưởng là của mình thật ra chỉ là những tín điều tiếp nhận từ những người khác mà ta không mảy may nghi ngờ. Vô hình trung, chúng ta đã dùng những lối lập trình cũ kỹ vốn đã không còn tác dụng để chống lại suy nghĩ tích cực của chính mình. Nói cách khác, chúng ta đã tự đánh mất khả năng nhận thức về sức mạnh luôn có ảnh hưởng đến thực thể vật chất của chúng ta.
Không lâu sau khi tốt nghiệp đại học, ổn định công việc và làm chủ cuộc sống tình cảm của mình, tôi nhận thấy những suy nghĩ tiêu cực về vấn đề tiền bạc luôn chiếm trọn trong tâm trí. Tôi luôn lo lắng và tự hỏi nếu hết tiền sẽ phải làm sao, liệu tôi có đủ tiền để mua chiếc xe đạp mình thích hay chiếc máy tính mới không. Tôi chợt hiểu ra điều đó khi đang chạy thể dục buổi sáng, đó cũng chính là những gì mà mẹ tôi từng nói với tôi ngày trước. Dù đó chỉ là những nỗi sợ vô cớ nhưng tôi đã tự động thu nạp chúng từ lúc nào mà không hề hay biết.
Chẳng cần phải nói, đó không phải là hình mẫu cho cuộc sống của tôi. Tôi đã chủ động điều chỉnh hình mẫu về vấn đề tài chính của mình: “Tôi có thể mua bất kỳ thứ gì mình muốn. Tôi có đủ tiền để không bao giờ phải lo lắng như thế.” Là người viết văn tự do, tôi đã phó thác cho Chúa điều hành sự nghiệp của mình. Tôi biết mình không thể theo đuổi công việc viết lách nhiều biến đổi này với những suy nghĩ tiêu cực và sai lầm đã ăn sâu vào tiềm thức từ quá khứ. Rõ ràng, tôi cần sự thay đổi mạnh mẽ, tích cực và triệt để.