“Tất cả những ai đang nghiêm túc theo đuổi lĩnh vực khoa học đều dần tin tưởng rằng hiển nhiên tồn tại một tinh thần bên trên con người theo quy luật của vũ trụ.”
— Albert Einstein, nhà vật lý lý thuyết người Đức
Hai tháng trước khi tôi bước sang tuổi 35, người bạn trai mà tôi từng gắn bó bao năm đã rời bỏ tôi để chạy theo một cô sinh viên luật 20 tuổi. Tôi nhớ rằng đúng vào thời điểm đó, tôi có đọc một nghiên cứu về sự tương đồng giữa hành tinh nhỏ và phụ nữ độc thân. Đại khái nó chỉ ra rằng, với phụ nữ trên 30 tuổi, tỷ lệ giữa niềm hạnh phúc khi được bước vào lễ đường trong ngày cưới và nỗi đau khi bị bỏ rơi bởi sự xuất hiện của “người thứ ba” là tương đương nhau.
Sau mấy ngày đau khổ mất ăn mất ngủ, tôi đi đến kết luận rằng hoặc là tôi sẽ nằm trong bồn tắm với vết rạch cổ tay đầy máu hoặc là tôi sẽ đăng ký tham gia một chương trình vừa học vừa làm kéo dài một tháng ở Esalen, một trung tâm tự phục hồi tâm lý ở Big Sur, California, Hoa Kỳ. Vì biết người bạn cùng phòng ghét phải dọn dẹp mớ lộn xộn mà tôi để lại nếu chọn cách thứ nhất nên tôi quyết định sẽ đến Esalen.
Vào đêm thứ hai ở đó, tôi gặp Stan, một cựu vận động viên lướt sóng đẹp trai. Anh đã thuyết phục được tôi dành cả buổi tối để lắng nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ đá và cuối cùng, chúng tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay nhau ở một phòng massage nhỏ. Không phải vì chương trình học đã có hiệu quả đối với tôi, mà vì những cơn gió hung bạo của Thái Bình Dương đã khiến chúng tôi lạnh cóng, cho dù đã ôm nhau để sưởi ấm. Khi nghĩ lại, tôi chắc chắn rằng ý định tự tử đã được loại bỏ kể từ thời điểm đó.
Nếu Stan không đáng yêu như vậy và nếu tôi không quá tuyệt vọng để cố quên đi kẻ bội bạc đã ruồng bỏ mình, thì tôi đã từ chối và quay về căn phòng cô độc. Nhưng tôi đã ở lại bên anh cho đến sáng hôm sau, khi ánh bình minh đầu tiên xuất hiện, soi rõ chiếc lò sưởi nhỏ ngay cạnh tấm thảm nơi chúng tôi nằm ôm nhau ngủ. Đáng ra chúng tôi có thể bật chiếc lò sưởi đó lên để sưởi ấm.
Nói tóm lại, cuốn sách này tập trung vào một cái lò sưởi nhỏ – hay sức mạnh năng lượng vô hình – luôn hiện hữu chờ chúng ta sử dụng. Nhưng chúng ta thường chẳng màng đến việc bật nó lên và hầu như quên mất sự tồn tại của nó. Chúng ta cho rằng cuộc sống như trò chơi xúc xắc đầy may rủi. Đời là thế.
Có những người biết về sự tồn tại của chiếc lò sưởi nhỏ (trường năng lượng giúp chúng ta có khả năng hình thành và tạo lập cuộc sống của mình) nhưng lại không hiểu nó vận hành như thế nào. Chúng ta nghe nói rằng cầu nguyện sẽ khiến cho chiếc lò sưởi được bật lên, rằng làm những việc tốt sẽ giúp cuộc sống thuận lợi, nhưng không ai dám khẳng định điều đó. Có bậc thầy động viên chúng ta cầu nguyện, có người lại khuyên chúng ta suy tưởng. Năm ngoái, một nhà truyền giáo lại khuyên chúng ta hãy gác lại những suy nghĩ chán chường, sự âu lo, phiền muộn của mình và tăng cường vận động. Vậy ta sẽ chọn phương pháp nào đây? Sức mạnh năng lượng có thực sự mơ hồ và kỳ bí đến thế? Và tại sao chỉ thỉnh thoảng nó mới có tác dụng? Dù thế nào, nó vẫn khó thực hiện và khiến chúng ta không nên kỳ vọng nhiều. Liệu điều đó có đúng không?
Điều tôi muốn nói với các bạn là trường năng lượng vô hình này hoàn toàn đáng tin cậy, luôn luôn có hiệu quả, giống như một quy tắc toán học hay định luật vật lý vậy. Hai cộng hai luôn bằng bốn. Quả bóng trượt khỏi mái nhà luôn rơi xuống đất. Những suy nghĩ của bạn luôn có ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại.