2013

Chương 7

#7. Sàng lọc…

Sáng sớm hôm sau, một loạt thanh âm va đập khiến Lưu Nghiễn bừng tỉnh, cậu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một con zombie vàng vọt bám vào cửa kính, Mông Phong quát lên: “Đừng ló đầu ra!”

Bốn con zombie hình như là nông dân ở thị trấn gần đây, Mông Phong nhảy khỏi xe liền đóng chặt cửa lại, vừa thấy người sống xuất hiện, bọn zombie tức khắc rời bỏ chiếc xe, hướng Mông Phong nhào tới.

Lưu Nghiễn mới tỉnh ngủ, bóc một tép sing gum ra nhai, nhàn nhã ngó ra ngoài quan sát, trong khi Lâm Thiến Thư ở ghế sau sợ tới mức kêu ré lên, Lưu Nghiễn còn an ủi: “Đừng sợ, có bốn con thôi mà!” – Dứt lời thì ngồi lên ghế lái, khởi động ô tô gầm gừ, két một tiếng phóng về phía Mông Phong.

Bốn tiếng súng nổ giết chết ba con zombie, còn một phát đạn bắn chỉ thiên.

Lưu Nghiễn lái xe xông tới, chớp mắt đánh xoẹt một tiếng, đè bẹp con zombie cuối cùng dưới bánh xe, cậu tiếp tục nhả số, bánh xe rừm rừm quay tròn một chỗ, nghiền nát con zombie kia ra năm sáu mảnh.

Ở nhà máy phía xa có một người đứng trên lầu ba hét vọng lại: “Người ở đâu tới thế?!”

Lưu Nghiễn cho xe chạy tới trước nhà máy, đoạn phân phó: “Tiểu Thư, xuống xe nào, đi cùng với anh một chuyến.”

“Có anh Sâm ở đây không?” – Lưu Nghiễn dò hỏi.

“Có chuyện gì?” – Người ở trên lầu ba dè chừng nói – “Cứ chờ ngoài đấy, đừng có đi đâu hết!”

Cánh cửa lớn vào xưởng chính kẹt kẹt hé mở rồi dừng hẳn, Lưu Nghiễn loáng thoáng nghe thấy tiếng người bàn tán phía sau cánh cửa, lát sau ở đầu cầu thang lộ ra bức vách, người kia trèo ra.

Mông Phong mò mẫm trên người một chặp, móc ra một gói Malboro (thuốc lá), là của Lý Tung giao cho hắn.

Người kia rút lấy một điếu, ánh mắt đảo qua Lâm Thiến Thư. Chợt cửa xe mở ra, Thôi Tiểu Khôn và bác gái cũng bước xuống, đứng từ xa ngó lại.

“Kỹ thuật bắn súng được đấy.” – Người đàn ông ngoắc ngoắc ngón cái, mô tả động tác quẹt lửa, Thôi Tiểu Khôn lấy ra hộp quẹt thẩy cho Mông Phong, Mông Phong giúp gã châm thuốc.

Lưu Nghiễn âm thầm đánh giá gã đàn ông đang đứng trước mặt, trên cổ và cổ tay đều có vết đao rất rõ rệt, mày rậm mắt to, lông mày còn bị lẻm mất một đoạn, để lại một vết sẹo nhợt nhạt, chiếc mũi cao nhọn, trong mắt ánh lên sự tàn bạo.

Cửa lại xịch mở, một lão béo tốt nạm răng vàng khó nhọc chen ra, há miệng quát mắng văng nước miếng tung tóe: “Xớ rớ gì ở đây!!”

Lưu Nghiễn nhích người lộ ra Lâm Thiến Thư đang đứng phía sau, nói: “Lý Tung bảo tôi mang cô ấy đến đây, nhờ các anh chăm sóc.”

Gã ốm kia không mấy tin tưởng quét mắt qua cả bọn một lượt: “Vào trong rồi nói.”

Lão mập chen vào: “Không thể cho bọn này vào được.”

Mông Phong khó chịu cau mày, đang muốn phản pháo thì Lưu Nghiễn đánh mắt ra hiệu cho hắn đừng hé răng.

Lưu Nghiễn nhỏ nhẹ nói: “Nhiệm vụ của chúng tôi là hộ tống tiểu Thư đến đây an toàn, anh Sâm đâu?”

Lão mập răng vàng hất hàm: “Mày là đứa nào, có tư cách gì…”

Lưu Nghiễn cười đáp: “Anh là anh Sâm, phải không? Rất hân hạnh được gặp anh.” – Dứt lời thì chìa tay ra, lão mập miễn cưỡng cùng cậu bắt tay, lại liếc mắt sang gã đàn ông đứng bên cạnh.

Gã đàn ông không vui mở miệng: “Tôi mới là Lâm Mộc Sâm.”

Lưu Nghiễn cười xấu hổ sửa lời: “Ấy, nhận nhầm người mất rồi, ngại quá.”

Lâm Mộc Sâm lạnh lùng bảo: “Vào trong nói chuyện, mở cửa.”

Cửa sân nhà máy mở ra, Lâm Mộc Sâm và lão mập răng vàng dẫn đường đi trước, Mông Phong nhỏ giọng ghẹo: “Em bị hố kìa.”

Lưu Nghiễn đáp: “Em cố ý đấy, nếu không họ còn lâu mới hé cho chúng ta biết thủ lĩnh là ai.”

Mông Phong lại hỏi: “Tiểu Thư, em không nhận ra gã sao?”

Lâm Thiến Thư lắc lắc đầu, Mông Phong nói: “Lão mập kia mồm mép phách lối gớm, em thấy lão là ai?”

Lưu Nghiễn phán: “Thủ kho lương thực.”

Mông Phong: “…”

Lâm Mộc Sâm nghiêng người ngồi trên một cái thùng ở trong sân, đứng chầu chực xung quanh đều là bọn du côn chẳng chút thiện ý, cảnh giác nhìn họ chằm chặp, mỗi đứa đều dắt súng trên người.

Lưu Nghiễn cảm giác như đang đứng trong cái ổ xã hội đen vậy, cậu chú ý tới cây súng lục dắt nơi thắt lưng của Lâm Mộc Sâm, duy có lão mập là không mang vũ khí.

Khoảnh sân không mấy lớn, đi vào một đoạn chính là bên trong nhà máy.

Đứng trong cái sân bé bằng lỗ mũi còn bị cả chục người soi chòng chọc thật chẳng dễ chịu gì, Lưu Nghiễn thậm chí cảm thấy ở chung với bọn zombie còn khá hơn.

Có người bước lên, kéo Lâm Thiến Thư sang một bên, một bà chị miệng phì phèo thuốc lá đi tới soát người cô, những kẻ còn lại thì kiểm tra Mông Phong và Lưu Nghiễn, mặc kệ Thôi Tiểu Khôn và thím Vu đứng đực ở một góc.

Lâm Mộc Sâm cất tiếng: “Nói đi, Lý Tung bị làm sao?”

Lưu Nghiễn kể lại chuyện trước lúc chia tay, nhưng không hề nhắc tới việc Lý Tung bị cắn trúng, Lâm Mộc Sâm ngẩng đầu lên hỏi: “Em trai của nó đâu, cứu không được à? Thằng đấy cả em trai cũng chả màng, chỉ vì một đứa con gái?”

Lưu Nghiễn thấy giọng điệu của gã rất khó nghe, tự hiểu được tình nghĩa của bọn xã hội đen chẳng đáng tin tưởng, bèn nói: “Đó là quyết định của Lý Tung, nếu anh không muốn giữ tiểu Thư lại thì bây giờ chúng tôi dẫn cô ấy đi ngay.”

“Mấy người có thể ở lại, nhưng cô này phải đi.” – Lâm Mộc Sâm tiện tay dụi thuốc lên mặt thùng, Thôi Tiểu Khôn vội kêu lên: “Ấy kìa… cái thùng anh đang ngồi lên chứa hàng dễ cháy nổ đấy đại ca.”

Lưu Nghiễn ra hiệu bảo Thôi Tiểu Khôn bớt lời lại, thuận miệng nói: “Sao lại bắt cô ấy đi?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Nuôi cô ta có ích gì không? Lãng phí lương thực.”

“Ông…” – Mông Phong không nhịn nổi sấn tới, Lâm Thiến Thư đứng một bên khóc nấc lên.

Lưu Nghiễn lại nói: “Lý Tung trước khi lâm chung đã tin tưởng gửi gắm người con gái của mình cho anh, nếu anh ta chết thật rồi thì không nói, lỡ đâu anh ta chưa chết thì sao?”

Trong nháy mắt Lâm Mộc Sâm tràn ngập vẻ hung tợn, nhìn xoáy vào Lưu Nghiễn, lời gã muốn nói vừa liếc mắt đã hiểu ngay – Lý Tung làm sao còn sống được?

Lưu Nghiễn đoán được gã đang nghĩ gì, từ tốn tiếp lời: “Tôi cảm thấy, dưới tình huống kia, Lý Tung chưa chắc gì đã mất mạng.”

Lâm Mộc Sâm gằn giọng: “Cậu hỏi cô ta, ngoài khóc lóc còn biết làm thứ gì nữa.”

Lưu Nghiễn không lên tiếng, xung quanh rơi vào yên tĩnh, Lâm Mộc Sâm rút khẩu súng đùa giỡn trong tay, tựa chừng đang suy ngẫm một chuyện rất khó lựa chọn: “Thằng nhóc Tung bảo các cậu tới nương tựa chỗ anh mà.”

Lưu Nhiễn đáp: “Không cần, anh không chịu để bạn gái của Lý Tung ở lại, sao chúng tôi có thể mặc kệ cô ấy chứ? Giờ chúng tôi đi ngay.”

Lâm Mộc Sâm không kiên nhẫn nói: “Đừng nói chuyện vớ vẩn thế, cậu tên gì? Biết làm những gì nào?”

Mông Phong không đáp nửa chữ, đôi mắt dõi theo gã tràn đầy sát khí.

Lâm Mộc Sâm hỏi tiếp: “Cậu này là lính, hoặc cũng từng đi lính rồi, phải không?” – Nói xong thì đưa tay ra, muốn bắt tay cùng Mông Phong.

Mông Phong lại đút tay trong túi, ngó lơ.

Lâm Mộc Sâm cũng không phật ý, lại quét mắt nhìn về hai người đang đứng trong góc, nói: “Bên ngoài toàn là zombie, các cậu ra ngoài có thể cầm cự nổi mấy ngày đây? Anh hỏi này, cậu em biết làm gì?”

Thôi Tiểu Khôn đáp: “Tôi học bên tự động hóa.”

Lâm Mộc Sâm dò xét cậu ta, đoạn nói: “Cậu…” – Quơ tay chỉ về phía Mông Phong, tiếp lời – “Cả cậu nữa, đều có thể ở lại, nhưng đừng gây phiền toái, giờ đang khan hiếm nhân lực.”

“Tôi đi cùng cậu ấy.” – Mông Phong vươn tay đặt lên vai Lưu Nghiễn – “Cậu ấy mà đi tôi cũng không ở lại.”

“Đừng nóng.” – Lâm Mộc Sâm lầu bầu nói – “Này dì bên kia, biết làm gì?”

Thím Vu đáp: “Tôi biết nấu cơm, nhưng tôi và mấy cậu nhóc này, với cả cô bé bên kia đi cùng nhau, chú không giữ nó lại thì tôi cũng đi. Không thể vong ân phụ nghĩa được.”

Lâm Mộc Sâm cười bảo: “Bọn tôi đang cần người nấu cơm đây, tốt quá rồi.”

Thím Vu nheo mắt, toát ra luồng sát khí đặc trưng của đầu bếp căn tin!

“Cậu thì sao?” – Lâm Mộc Sâm nhướn mày, nhìn Lưu Nghiễn trêu tức – “Cậu là đầu não của họ cơ mà.”

Lưu Nghiễn mắt đối mắt với Lâm Mộc Sâm, giơ ngón tay lên xoa xoa cằm, thật ra cậu cảm thấy vẫn nên ở lại mới tốt.

Nơi này tựa núi nhìn sông, lại còn là một nhà máy, chiếm cứ một địa thế cực thuận lợi, ngoài ngõ còn gặp quốc lộ, rất dễ dàng thu được tin tức từ mọi nơi. Thị trấn nhỏ gần đây cách chỗ này chừng mười cây số, đứng từ trên núi nhìn xuống là hiểu được ngay, một khi bị lũ zombie tập kích có thể băng qua sông bỏ trốn.

“Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie” cũng đề cập tới, các công trình kiến trúc có lợi cho việc trú ẩn bao gồm nhà tù, nhà máy, trường học, rất kỵ những công trình nhỏ nằm đơn độc trên đồng trống, nếu không lúc bị zombie bao vây tứ phía, thoát thân cực kỳ bất lợi.

Nhưng gã trước mặt hiển nhiên chả coi họ ra gì, Lưu Nghiễn cũng không muốn trở thành của nợ gây rắc rối cho kẻ khác, khi zombie tấn công lại bị đem ra làm đệm thịt. Huống chi, ngó cái đạo đức chó gặm của Lâm Mộc Sâm mà xem, nếu lỡ gặp phải tình huống cấp bách thể nào cũng cột bom vào người Mông Phong, rồi buộc hắn đi đánh bom liều chết với bọn zombie cho coi.

Lưu Nghiễn suy tính chốc lát, trong đầu hiện lên vô số giả thiết, cuối cùng nói: “Tôi học thiết kế, ngoài ra thì chẳng biết gì.”

“Cậu không giống loại người vô dụng chẳng biết làm gì.” – Lâm Mộc Sâm lạnh lùng nhận xét – “Lấy thẻ sinh viên ra xem nào.”

“Thiết kế cơ khí à…” – Lâm Mộc Lâm lẩm nhẩm đọc, đoạn nhướn mày – “Nghiên cứu sinh?”

Lưu Nghiễn cất lời: “Anh định phân cho tôi làm việc gì đây? Nói thật là, tôi chỉ biết chế tạo một ít thứ, làm máy móc, làm sản phẩm, làm tất cả những gì anh có thể nghĩ ra. Chỉ cần anh cung cấp cho tôi đầy đủ dụng cụ.”

Lâm Mộc Sâm nói: “Chỗ này không có khả năng cung cấp những thứ cậu cần.”

Lưu Nghiễn đáp: “Vậy trước tiên phải cho tôi những công cụ để chế tạo công cụ.”

Lâm Mộc Sâm hỏi: “Cậu biết sửa xe chứ?”

Lưu Nghiễn: “…”

Thôi Tiểu Khôn: “Chuyện đó… anh Sâm à, loại đẳng cấp như cậu ta không cần phải đi sửa xe đâu.”

Lâm Mộc Sâm: “?”

Thôi Tiểu Khôn giảng giải: “Bình thường xe bị hư đều quăng ở ven đường, rồi đổi luôn chiếc mới, hoặc là dùng tua vít hay kìm bấm gì đó phá ổ khóa trước, kéo ra hai sợi dây điện…”

Lâm Mộc Sâm: “…”

Lưu Nghiễn cắt lời: “Đừng tào lao, chỉ có dòng xe đời cũ mới có thể dùng cách đó thôi, sửa xe quá phí phạm, tôi có thể làm ra một chiếc mới cho anh.”

Cậu đưa mắt nhìn quanh một vòng, nói: “Chỗ này trước kia là một nhà máy hóa chất, biết đâu lại có thứ tôi cần… ở đây có điện không?”

Lâm Mộc Sâm đáp: “Có máy phát điện diesel, đủ cho cậu dùng, trong vòng ba giờ làm xong là được ăn cơm trưa. Nếu thứ làm ra không khiến tôi hài lòng thì, tôi sẽ giết cậu.”

“Ông!” – Mông Phong giận tím mặt quát lên, Lưu Nghiễn can – “Đừng kích động.” – Dứt lời thì nháy mắt ra dấu.

Lúc này Mông Phong mới dịu xuống một chút. Với trình độ của Mông Phong, nếu thật sự phải đấu súng hoặc đánh tay không thì việc giải quyết cái đám lâu xâu bâu ở đây chỉ cần một nốt nhạc, những lời Lâm Mộc Sâm vừa phun ra chính thức khiêu khích danh dự của hắn.

“Ông sẽ phải hối hận vì đã nói những lời này đấy.” – Mông Phong hất hàm chỉ thẳng vào mặt Lâm Mộc Sâm.

Lâm Mộc Sâm cười cợt như chẳng hề gì.

Lưu Nghiễn nói: “Vậy giờ bắt đầu thôi, tôi muốn đi xung quanh xem thử.”

“Thoải mái.” – Lâm Mộc Sâm lại châm một điếu thuốc, không ngẩng đầu lên đáp.

Lưu Nghiễn dạo một vòng trong nhà xưởng, tháo xuống hai camera quan sát, rồi tìm Thôi Tiểu Khôn hỏi: “Tiểu Khôn, chú kiếm được cái này không?”

Đó là một đầu dò hồng ngoại, Thôi Tiểu Khôn đáp: “Có, đó là vật dùng cho thí nghiệm hóa học trong hộp kín, đây cũng có, mà chú định làm gì?”

Lưu Nghiễn nói: “Tất cả có bao nhiêu? Tôi muốn gỡ một cái.”

Thôi Tiểu Khôn liền bảo: “Mỗi một phân xưởng đều có một cái, chú cứ việc gỡ đi.”

Lưu Nghiễn gật đầu, tìm đến một mớ dụng cụ, vào trong một gian phân xưởng kín bắt đầu tháo tháo ráp ráp, rồi lấy ra nào bút thử điện nào kẹp điện bắt đầu vận hành điều chỉnh.

“Tôi không giỏi mảng tự động hóa với kỹ thuật điện tử.” – Lưu Nghiễn nhỏ giọng nói – “Không phải sở trường của tôi.”

Thôi Tiểu Khôn nói – “Tôi thấy chú làm khá đấy chứ, ở đây còn có mấy cái camera W3186 hồng ngoại quan sát ban đêm, kỹ thuật của nhà máy này tân tiến ra phết, lắp cả bộ lọc vào nữa, chú tính làm gì thế?”

Lưu Nghiễn đáp: “Chế ra một cái điều khiển từ xa có hai bước sóng.”

Thôi Tiểu Khôn phán: “Rất khó, chú quên là cần phải có đầu thu vô tuyến(không dây) nữa à?”

Lưu Nghiễn bất lực thở dài một hơi: “Mới nãy lỡ nổ banh trời rồi.”

Thôi Tiểu Khôn hùa vào: “Chú sửa thành điều khiển hữu tuyến (có dây) luôn cũng được, tôi cá là bọn họ đã thấy xịn lắm rồi.”

Lưu Nghiễn nói: “Chú đi xem bàn điều khiển thử coi.”

Thôi Tiểu Khôn bước tới bàn điều khiển trong xưởng, vừa nhìn qua liền vui vẻ thốt lên: “Chà! Hiệu quả không tồi chút nào!”

Mười một giờ kém.

Lưu Nghiễn cắm một cây sắt xuống đất, nói: “Xong xuôi, hai tiếng bốn lăm phút.”

Ở đầu cây sắt là một thiết bị giám thị nhỏ dùng trong nhà xưởng, đèn xanh trên thiết bị chớp lóe không ngừng.

“Cái gì đây?” – Lâm Mộc Sâm hỏi – “Thứ này thì tôi cũng làm được, gỡ camera xuống rồi gắn vào một cái gậy, ai chả biết?”

Lưu Nghiễn chỉ nói: “Đi theo tôi.”

Lâm Mộc Sâm theo Lưu Nghiễn đi vào phòng điều khiển của nhà máy, Lưu Nghiễn bật vài cái nút, trên màn hình mờ căm bỗng chốc xoẹt một cái, hiện ra hình ảnh hồng ngoại rõ nét.

Màn hình phản sắc xanh lục chói mắt, sự biến thiên nhiệt độ rất nhỏ trong ngày khiến trời và đất hình thành hai màu tương phản, bầu trời là một mảng xanh thẫm, còn đất đai phủ một màu trắng nhờ. Xa xa là đồi núi nhấp nhô, cát bụi cuốn theo luồng như nước chảy, theo gió bay xuống đường.

Trên tay Lưu Nghiễn cầm một cái điều khiển từ xa có dây, cậu ấn xuống, cây sắt dần dần vươn thẳng lên cao, chiếc camera hồng ngoại xoay tròn một vòng ba trăm sáu chục độ.

Lâm Mộc Sâm từ tốn gật gù, Lưu Nghiễn lại ấn thêm một cái nút, ống kính vang lên một tiếng click, ba vòng lấy nét thong thả xoay tròn, vòng ngoài đẩy ra trước, vòng trong lùi vào, khiến hình ảnh không ngừng phóng về phía xa, khuếch đại.

Khoảng cách thăm dò lớn nhất là một cây số.” – Lưu Nghiễn giảng giải – “Nhìn màn hình, xem hình ảnh biến chuyển của bên ngoài.”

Hai vệt sáng hình người đột nhiên hiện ra trên màn ảnh xanh lục lóa mắt, ngay khi chúng hiện ra, đồng thời điều khiển trên tay Lưu Nghiễn phát ra tiếng bíp bíp báo động.

“Cách đây bảy trăm mét có hai con zombie đang di chuyển về hướng Đông Nam.” – Lưu Nghiễn nói.

Lâm Mộc Sâm toan đứng dậy, Lưu Nghiễn níu lời: “Tôi vẫn còn một điều kiện.”

Lâm Mộc Sâm mở miệng: “Nói đi.”

Lưu Nghiễn bèn nói: “Lý Tung bảo chúng tôi đi nương nhờ chỗ anh, mọi người cũng đã được dàn xếp đâu vào đấy, còn bạn gái anh ta tuy là…”

Lâm Mộc Sâm sảng khoái mà rằng: “Được, cậu làm tiếp cho tôi sáu cái như vậy, tôi sẽ cho Lâm Thiến Thư ở lại.” – Dứt lời thì vươn tay chọc chọc vào người Lưu Nghiễn – “Đừng sai sót gì đấy.”

Lưu Nghiễn vui vẻ gật đầu.

Cật lực bôn ba trối chết chưa đến một tuần mà họ cảm tưởng như đã trải qua cả một thế kỷ đằng đẵng, tất cả đều được lưu lại, Mông Phong được giao nhiệm vụ tuần tra, Lưu Nghiễn thì phân đến một phòng ký túc xá ở nhà máy. Bên trong nhà máy không có lấy một bóng công nhân, xem ra trong lúc bùng nổ dịch bệnh đã bỏ chạy hoặc cũng biến thành zombie lẩn quất. Nguồn nước được lấy từ sông, tuy rằng sinh hoạt không mấy thuận tiện nhưng ít nhất vẫn còn sống sót.

Lưu Nghiễn trong vòng hai ngày ngắn ngủi đã hoàn thành thiết bị theo dõi mà Lâm Mộc Sâm yêu cầu, cậu và Mông Phong cùng ở trong một phòng ký túc có hai chiếc giường đơn, hai cô nàng bụi đời đảm nhận việc giặt giũ cho đám đàn ông, còn thím Vu thì dắt Lâm Thiến Thư vào bếp nấu cơm.

Lâm Mộc Sâm mang theo hai bảy tên, toàn là đực rựa – không như Lý Tung từng nói, quả thật lúc bỏ trốn từ thành phố S có gần bốn mươi đứa đàn em, nhưng trong lúc phá vây đã anh dũng tử trận gần một nửa, chỉ còn lại ngần đấy người.

Cả đám càn quét sạch sẽ những thứ có thể ăn được trong các cửa hàng ở thôn xóm lân cận, rồi trữ trong kho hàng của nhà máy, mỗi ngày dựa theo đầu người mà phân phát.

Mông Phong đem cây cột sắt cuối cùng đóng trên đỉnh núi, giữ cho nó đứng vững rồi khởi động máy ghi hình.

Dây điện dài ngoằng vượt qua chân núi, nối vào ổ nguồn được chế từ modem điện thoại, dẫn vào bên trong nhà máy, Lâm Mộc Sâm ngồi xổm trên tảng đá hút thuốc, mở miệng: “Anh không định giết thằng nhỏ đâu.”

Mông Phong liếc nhìn Lâm Mộc Sâm, gã rút ra một điếu thuốc, mời: “Này.”

Mông Phong khoát tay: “Cai rồi.”

Lâm Mộc Sâm vẫn kiên trì đưa cho Mông Phong, hắn nhận lấy, tùy tay nhét lên sau vành tai.

Lâm Mộc Sâm lại làm ràm: “Sinh viên trẻ, chưa trải sự đời, anh đây chỉ thuận miệng thử vài câu, rèn luyện tính nhẫn nại cho thằng nhỏ thôi. Anh cũng đâu định đuổi bạn gái của nhóc Tung, chẳng qua răn đe đôi lời, để cho con bé khỏi sướt mướt mãi, lại ỷ mình là vợ của em trai đại ca mà làm càn.”

Mông Phong gật đầu đồng tình: “Tính tình Lưu Nghiễn là vậy đấy, lỗ mũi nhếch lên trời.”

Lâm Mộc Sâm cười nói: “Bọn trẻ lúc nào chả kiêu ngạo. Chú bao nhiêu?”

Mông Phong đáp: “Hai lăm.”

Lâm Mộc Sâm chỉa chỉa vào mình, lại giơ lên ba ngón tay, ý bảo là gã ba mươi, đoạn khoác vai Mông Phong cùng bước xuống núi, nói: “Cậu chẳng giống lính thường chút nào.”

Mông Phong thở một hơi: “K3.”

Lâm Mộc Sâm hỏi: “K3 là gì?”

Mông Phong giải thích: “Lính đặc chủng.”

Chớp mắt Lâm Mộc Sâm đổi nét mặt, hỏi tiếp: “Làm sao vào được?”

Mông Phong cáu kỉnh gắt: “Thôi đi, ngày đó trải qua cứ như địa ngục không dành cho người sống, vậy mà bị ép đi đấy, nếu được chọn tôi đeck thèm vào đâu.”

Lâm Mộc Sâm lại bảo: “Cậu còn chiến hữu nào đã xuất ngũ chứ, có thể liên lạc được không? Nếu được hãy gọi đến đây tụ họp, càng nhiều người càng dễ làm việc.”

Mông Phong lắc đầu chịu thua, vào thời điểm như thế này, điện thoại mất sóng, thư từ không có người chuyển, làm sao mà liên lạc cho được?

Lâm Mộc Sâm rỉ tai: “Hôm nay một thằng em ra ngoài dò đường, lũ zombie chạy loạn trong Dụ trấn, tụ tập ngay giao lộ đường cao tốc. Xem ra đoạn đường kia không có cách nào vượt qua, xe hư hỏng chất thành đống, thành thử chỉ còn nước vòng qua con đường trước mặt chúng ta, phỏng chừng có không ít người đến đây, chuẩn bị tinh thần trước đi.”

Mông Phong gật đầu, chỉ muốn quay về ký túc tắm rửa rồi đánh một giấc.

Lưu Nghiễn bật đèn bàn đầu giường, lật quyển “Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie” ra nghiên cứu, Mông Phong vừa trở về thì móc điếu thuốc ném qua: “Cống lên cấp trên đây.”

Lưu Nghiễn phán: “Giờ anh có thể hút.”

Mông Phong: “Thôi, mất công em lại cằn nhà cằn nhằn.”

Hai người chuyện phiếm đôi câu, rồi Lưu Nghiễn tắt đèn đóng cửa, gió đêm mùa thu hiu hiu thổi, mỗi người ngủ trên một chiếc giường.

Mông Phong bỗng nói: “Ngủ chung với em được không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Giường nhỏ như vậy, chật lắm, anh còn ngáy nữa chứ, ồn ào muốn chết.”

Mông Phong kiên trì: “Vậy thì em lại đây nằm, em không chiều anh chút được à?”

Lưu Nghiễn chỉ làm thinh, qua thật lâu, cậu chống tay ngồi dậy, do dự không biết có nên bước qua hay không, trong khi Mông Phong buồn ngủ rũ rượi, đầu vừa chạm gối đã ngủ như lợn chết, kéo bể ầm ầm, Lưu Nghiễn ngán ngẩm, chỉ đành nằm xuống ngủ tiếp.

Ba ngày sau, lời dự đoán của Lâm Mộc Sâm trở thành sự thật.

Ban đầu chỉ có vài người may mắn sống sót khi đào thoát khỏi cơn bão zombie ở thành phố S đến hỏi đường, rồi xin chu cấp một ít nước và thức ăn, trong vòng chưa đầy một ngày, dân chạy nạn mỗi lúc một nhiều, mãi đến khi người người lũ lượt dọc theo đường cao tốc đi xuống, băng qua đại lộ trước mặt nhà máy, nhắm về hướng Tây mà đi, người tị nạn đã lên tới hàng ngàn.

Bọn họ chen úc làm ầm ĩ trước cửa nhà máy, hô hào người bên trong mang lương thực ra chia xẻ cho đồng bào khốn khó. Lâm Mộc Sâm cầm khẩu súng, nả một phát chỉ thiên.

“Đoàng!”

Bên ngoài tức khắc im phăng phắc, không một ai thét lên, đàn bà con gái ngay cả zombie đều đụng phải, một tiếng súng có là gì?

Lâm Mộc Sâm cất cao giọng: “Hết thảy xếp hàng vào rồi chia đồ cho, đây là anh Sâm bố thí cho các người, chả phải chuyện đương nhiên đâu, trước khi lĩnh đồ ăn thì tới ven đường xếp hàng đăng ký đi.”

Hai gã đàn ông mở cửa nhà để xe của nhà máy, Mông Phong khuân một cái bàn đặt chễm chệ trước cửa nhà để xe, Lưu Nghiễn buộc phải ngồi xuống trước bàn, miễn cưỡng thắc mắc: “Sao lại là em cơ chứ?”

Mông Phong đáp: “Bởi vì gã thấy em rất thông minh, làm được việc, anh Sâm muốn bồi dưỡng em thành tay sai của xã hội đen đó mà.”

Lưu Nghiễn buồn bực đặt xấp giấy xuống, cầm cây bút bi tắc mực quẹt lung tung vài cái, đoạn hô lên: “Tới đây xếp hàng để nhận thức ăn nào, mong mọi người giữ yên lặng để còn dành sức, có lẽ phải đứng chờ lâu đấy.”

Đám người nhốn nháo lập tức tự giác xếp thành một hàng dài, đồng loạt dóng mắt về phía đằng sau Lưu Nghiễn, gần cả ngàn thùng giấy gồm nước khoáng, bách quy và mỳ gói, nhét chật ních nhà để xe.

Bên lề đường tiếp cận nhà máy hóa chất, người người nối đuôi nhau xếp thành một hàng dài rồng rắn.

Ở phía bên kia, Trương Dân cõng Quyết Minh, cùng đám người tị nạn men theo quốc lộ đi bộ tới đây.

Xăng xe của Trương Dân đã xài hết, suốt dọc đường có tấp vào mấy trụ sở Hội chữ thập đỏ và trạm y tế tỉnh, nhưng đều không tìm được tổ chức cứu trợ.

Buổi sáng hôm nay, thanh âm ồ ồ cất cánh của trực thăng làm bừng tỉnh Trương Dân đang nằm ngủ trong xe, anh phát hiện có không ít người đang tụ tập nhìn ngóng ven đường, thế là bảo Quyết Minh cùng xuống xe, cả hai hòa vào dòng người xuôi theo đường cái đi về Dụ trấn ở phía Tây, hướng trực thăng rời đi.

“Nhóc cưng?” – Trương Dân thả Quyết Minh từ trên lưng xuống – “Con mệt à?”

Quyết Minh lắc đầu.

“Có bánh quy.” – Quyết Minh nói – “Con muốn ăn, cũng hơi khát nước nữa.”

Họ dõi mắt nhìn về phía Lâm Mộc Sâm đứng cầm súng đằng xa, không chút thiện ý quét mắt đánh giá đoàn người, ngay trước nhà để xe còn đặt một cái bàn.

Trong lòng Trương Dân không mấy chắc chắn, nhưng vẫn đáp ứng: “Được, chắc họ dùng lương thực gom góp trong nơi trú ẩn ra phân phát. Nhóc cưng chờ đây nhé, ba đi xếp hàng hỏi thử xem sao.”

.

.

.

End #7.