2013

Chương 6

#6. Tự cứu… 

Tiếng súng nổ ran không dứt, đám người đang vắt giò chạy trốn lại bị kích động, tiếng thét liều mạng xé rách màng nhĩ vang vọng khắp khuôn viên trường học.

“Sao các anh có thể nổ súng vào sinh viên kia chứ!!” – Tiêu Vũ rống to, chụp lấy cánh tay của một gã cảnh sát vũ trang.

“Đè anh ta lại!!” – Tiếng mọi người đồng loạt hô hào.

Quân đội cùng với cảnh sát vũ trang chia làm hai nhóm, cảnh sát phong tỏa phần sân trống bên ngoài trường học, quân nhân thì quát to: “Mau mau mau!! Đừng có chậm trễ! Thứ nào không cần thiết ném hết đi! Toàn bộ hành lý không cần mang theo! Còn chừa chỗ cho các bạn sinh viên khác nữa!!”

Khoảng chục chiếc xe buýt đậu song song nhau, chiếc xe buýt đầu tiên đã chứa đầy người quay đầu rời bến.

Một chiếc Jeep chạy phía trước mở đường, bốn tay sĩ quan bộ đội đứng ở thùng xe gác cao súng tiểu liên, nhắm bắn xối xả vào hai ven đường, lũ zombie ồ ạt xông lên bị bắn bể óc tung tóe.

“Đừng nổ súng!!” – Mông Phong ôm đầu lao vọt qua rào phong tỏa, xe buýt từng chiếc lần lượt chạy đi, họ chỉ cách khoảng sân trống trước trường học khoảng năm chục mét, khắp nơi đều là zombie, Lưu Nghiễn giật mình hoảng hốt, chui đâu ra mà lắm zombie như vậy?!

Phi cơ trực thăng xả súng từ trên không, tiếng súng đùng đoàng đinh tai nhức óc, bay dọc theo sườn phía Tây trường học bắn phá một mạch tới đây.

“Đó là… từ trường bên cạnh, các trường đại học ở đây đều bị lây nhiễm hết rồi… Trời đất!” – Thôi Tiểu Khôn lẩm bẩm nói.

“Lưu Nghiễn! Thôi Tiểu Khôn!” – Tiêu Vũ bị đẩy lên xe buýt, ra sức quát: “Mấy đứa lên đây mau!!”

“Hết chỗ trống rồi!!!” – Trong xe có người kêu lên – “Mau lái xe đi đi!!”

Tiêu Vũ hét lên: “Vẫn còn chen được mà! Mau lên!!”

Đâu đâu cũng có zombie, Mông Phong trốn chạy khốn khổ không tả nổi, vừa phải tránh zombie lại phải né luồng đạn, tưởng như chỉ một khắc sơ suất sẽ dính đạn lạc chết tươi, rồi còn bị đám zombie đuổi riết sau lưng xông lên làm thịt.

“Lưu Nghiễn!!” – Mông Phong vặn mình giáng một búa xuống đầu con zombie đang lao đến bên hông, kéo cậu thở hồng hộc chạy vào vòng phong tỏa.

Tiêu Vũ cũng nhảy xuống xe, thúc giục: “Đi mau!”

Anh ta để cho Lưu Nghiễn lên xe, nhưng người trên xe buýt đã bị nhét chật cứng, ngay cả cánh cửa còn không đóng lại nổi.

Lưu Nghiễn vươn tay muốn kéo Mông Phong lên cùng, Mông Phong nhảy lên trước cửa xe nhưng không thể chen vào được, còn chưa kể đến Tiêu Vũ và Thôi Tiểu Khôn đang đứng ở dưới.

Mông Phong nhìn Lưu Nghiễn một cái, rồi nhảy lùi xuống đất.

“Mọi người đi trước đi.” – Mông Phong cương quyết nói.

Lưu Nghiễn nhìn hắn một chốc, nhảy xuống theo: “Tiểu Khôn, chú đi cùng sư huynh trước, đưa chìa khóa xe cho tôi.”

“Vẫn còn chen được cơ mà!” – Tiêu Vũ lên tiếng – “Các bạn lùi lại phía sau một chút được không!”

“Mau cho xe chạy đi thầy Tiêu à!!” – Bỗng một cậu sinh viên năm dưới hét lớn – “Sau lưng đã có quái vật đuổi đến rồi!!!!”

Tiêu Vũ cuống quýt thở dồn, Lưu Nghiễn chợt hỏi: “Các thầy đâu rồi?”

Tiêu Vũ nói: “Hầu hết được cứu ra rồi, thầy chủ nhiệm khoa đang ở đây. Em lên xe đi, anh ở lại chờ đợt xe tiếp theo đến đón cũng được, mau lên đi! Hoặc là Thôi Tiểu Khôn lên trước.”

“Đừng lắm chuyện nữa!” – Tay sĩ quan lái xe hô lên: “Ai cũng được! Lập tức lên xe!!”

Xe buýt dần khởi động, Mông Phong liền bước tới, túm lấy áo Tiêu Vũ đẩy anh ta tọt vào xe, sau đó vỗ vỗ cánh cửa, hai ngón tay vung lên trước trán làm một động tác chào.

Tiêu Vũ thở hồng hộc ngoái đầu nhìn lại, Thôi Tiểu Khôn phất tay chào tạm biệt anh ta.

“Bảo trọng!” – Tiêu Vũ hô lớn.

Lưu Nghiễn gật gật đầu, gào với theo: “Ráng cẩn thận!!”

Phút chốc tiếng súng nổ lên như nã pháo, xe buýt chạy khỏi khuôn viên trường, vài tay cảnh sát vũ trang chạy tới quát to: “Lùi lại phía sau đi! Đừng chen chúc ở đây!!”

Mông Phong bị xô đẩy vẫn không quên che chở cho Lưu Nghiễn đứng sau lưng, bất chấp kêu lên: “Cho tôi mượn cây súng lục!!”

“Điên rồi à! Cậu sinh viên! Lập tức chạy tới trường học đứng chờ xe buýt đến đón ngay!!” – Tay cảnh sát kia hô – “Không thể cho cậu mượn súng chơi được!!”

Mông Phong phản bác: “Tôi không phải sinh viên, có giấy chứng nhận đây, vừa mới xuất ngũ…”

Tay cảnh sát vũ trang không nói hai lời, đem cả đám lùa vào giảng đường, bên trong còn có cả ngàn sinh viên chưa được đưa đi sơ tán.

Ở lầu trên giảng đường, bộ đội chiếm cứ chỗ cao, đặt súng tiểu liên và súng bắn tỉa trên cửa sổ phòng học, nhắm tới phía xa liên tục xả súng.

“Làm sao giờ?” – Thôi Tiểu Khôn run rẩy không ngừng, lắp bắp hỏi.

Mông Phong phán: “Cậu cứ tiếp tục chơi PSP đi.”

Thôi Tiểu Khôn thảm thiết rú lên: “Đừng có giỡn chơi!”

Lưu Nghiễn phá lên cười ha hả, chuyện tới nước này rồi thì chẳng còn gì phải sợ nữa.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng súng tiểu liên bắn phá, lại có người đang nâng những sinh viên bị cắn vào trong sảnh trường né đạn.

“Chỗ này không an toàn nữa.” – Lưu Nghiễn nói.

Mông Phong ngẩng đầu quan sát: “Anh lên đó xem thử.”

Lưu Nghiễn lại nói: “Để em đi cùng, Tiểu Khôn cứ chờ ở dưới này.”

Dù có cho Thôi Tiểu Khôn gan cọp cũng không dám đứng chờ một mình, thế là cả ba cùng men theo cầu thang chạy lên tầng hai.

Trên đó có một đội binh lính đứng xếp thành hàng ngang theo dãy cửa sổ hành lang, hẳn là lực lượng quân nhân được điều động cấp tốc để giải quyết sự cố.

“Sinh viên xuống dưới! Không được lên đây!!” – Một tay trung sĩ quát về phía họ.

“Đại đội trưởng của các anh đâu?!” – Mông Phong hỏi, hắn cũng từng làm lính nên chỉ vừa liếc mắt là nhận ra trong trường học đang có cả một đại đội đóng quân. (Khoảng 50 tới 100 lính)

“Không rõ lắm, chắc đang tuần tra trên lầu!” – Trung sĩ tiếp lời – “Quay về đi! Xuống dưới lầu chờ!”

Mông Phong kiên trì nói: “Cho tôi mượn khẩu súng! Tôi cũng từng đi lính rồi! Có giấy chứng nhận xuất ngũ đây!”

Tay trung sĩ liếc sơ qua, lại nhìn vào mắt Mông Phong, nói: “Cậu hãy lên lầu tìm đại đội trưởng!”

Đại đội trưởng đang đứng ở tầng ba cầm ống nhòm quan sát phía xa, Mông Phong bảo Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn chờ ở tầng hai, còn hắn lập tức xông lên tầng trên.

“Mẹ kiếp!” – Đại đội trưởng chửi thề – “Thứ quái vật gì thế này!!”

Mông Phong vươn tay kéo vai người kia lại, đại đội trưởng chỉ mới là một thanh niên trẻ độ chừng hai lăm tuổi, vừa trông thấy Mông Phong thì ngây ra như phỗng.

Mông Phong móc giấy chứng nhận ra quơ qua quơ lại trước mặt anh ta, nói: “Cho mượn khẩu súng!”

Đại đội trưởng quát: “Bố khỉ! Đồ vô kỷ luật!!”

Mông Phong nạt lại: “Tiên sư! Chết người đến nơi rồi! Kỷ luật cái con khỉ!!”

Tay đại đội trưởng cười lớn, móc cây súng lục nơi thắt lưng ra đưa cho Mông Phong, Mông Phong liền cúi đầu kiểm tra, hỏi: “Đạn đâu?”

“Trong hộp đấy!” – Đại đội trưởng nói – “Cầm quân hiệu của tôi mà đi lĩnh! Cậu định làm gì?”

Mông Phong chạy vọt vào phòng học, lập tức lao ra, ném trả cái quân hiệu lại cho tay đại đội trưởng, đoạn nói: “Cảm ơn!”

Mông Phong mở chốt súng, miệng còn ngoạm thêm một cây dao găm vội vã xuống lầu, Lưu Nghiễn bèn hỏi: “Mượn được rồi à?”

Mông Phong đáp: “Đại đội trưởng của họ là cậu tân binh hồi xưa anh từng dẫn dắt, ngoài kia sao rồi?”

Lưu Nghiễn chìa ống nhòm sang, bảo: “Anh tự coi đi.”

Mông Phong chỉ ngó sơ qua rồi bỏ xuống, đằng xa là đoàn zombie trên đầu thủng lỗ chỗ đến rợn người, gần như chiếm hết nửa khuôn viên trường.

Lưu Nghiễn lại nói: “Không thể ngồi đây chờ chết được, em cảm thấy chẳng còn xe buýt nào đến đón chúng ta nữa hết, chắc hơn phân nửa số binh sĩ và cảnh sát phải quyết tử ở chốn này rồi.”

Thôi Tiểu Khôn chen lời: “Không phải chứ… Lưu Nghiễn, chú nói thật đấy à?”

Mông Phong đáp: “Tụi mình có thể trốn theo họ.”

Lưu Nghiễn quay đầu đánh mắt nhìn, đoạn cười khổ nói: “Nhiều người đến vậy, họ chở hết được sao? Anh xem, trong đại sảnh còn có người bị nhiễm bệnh nữa, một khi phát bệnh rồi thì lây nhiễm tràn lan…”

Mông Phong hít sâu một hơi, chịu thua nói: “Em cứ mãi như vậy.”

Lưu Nghiễn tiếp lời: “Ta phải tự tìm cách thoát thân thôi.” – Dứt lời thì nhìn về phía Thôi Tiểu Khôn.

Thôi Tiểu Khôn lập tức đáp: “Tôi sẽ không liên lụy mọi người đâu, cho tôi theo với!!”

Lưu Nghiễn tức mình: “Nói nhảm gì vậy, tôi giống loại người đó à? Còn giữ chìa khóa xe không đấy?”

Thôi Tiểu Khôn gật đầu lia lịa, vội vàng lấy chìa khóa xe ra.

“Chú cứ giữ đi.” – Lưu Nghiễn nói.

Thôi Tiểu Khôn cảm kích thốt lên: “Cảm ơn, Lưu Nghiễn, không uổng công coi chú là anh em tốt mà.”

Mông Phong nắm chắc súng, dùng cùi chỏ tông mở một cánh cửa thoát hiểm, lối này thông một đường tới căn tin trường học, mà phía sau căn tin là ký túc xá sinh viên, cách chỗ họ đậu xe chừng ba ngàn mét.

Sau khi đặt phòng tuyến cách ly, tiếng súng càng lúc càng rát tai, không ít sinh viên bị thương ở trong đại sảnh ho khan dữ dội, còn có người bắt đầu nôn ra máu.

“Đi thôi.” – Lưu Nghiễn ra hiệu – “Không thể tiếp tục chần chừ nữa.”

Mông Phong mang theo Lưu Nghiễn và Thôi Tiểu Khôn luồn ra cửa sau, dọc theo con đường rợp bóng cây rời khỏi trường học.

Xa xa truyền đến tiếng súng nổ ran không dứt, trên đoạn đường râm mát cây xanh lại tĩnh lặng khác thường, lúc này đã là bốn giờ chiều, Mặt trời ngã về phía Tây, trong gió thoảng theo mùi máu tanh nồng.

Họ chạy hết con đường cây xanh vẫn bình thường an ổn, Mông Phong áp lưng vào cửa căn tin, rồi chuyển tới trong góc quan sát phía xa, nơi đó có ba con zombie đang tranh nhau ngấu nghiến một cái xác chết.

“Bọn chúng chỉ ăn thịt sống thôi.” – Lưu Nghiễn nhỏ giọng nói.

Mông Phong đưa ý kiến: “Chắc phải băng qua phòng ăn, lối đi ở gần đây, hai phía đều có zombie, đừng lên tiếng, bám theo tôi nhé.”

Giày lính của Mông Phong ịn từng dấu khẽ khàng trên mặt sàn lát đá cẩm thạch, quạt trần còn đang quay đều, trong phòng ăn không bật đèn, âm u chập choạng, nhưng lại mát mẻ hẳn ra.

Lưu Nghiễn xoay người ngồi lên quầy bán quà vặt, mở cửa tủ lạnh, dùng khẩu hình ra hiệu cho họ tiến lại uống nước. Ba người gấp gáp chạy trốn một mạch tới đây, thể lực tiêu hao gần như cạn kiệt, nếu không lập tức bổ sung nước và chất khoáng sẽ bị say nắng.

Mỗi người cầm một chai nước trái cây có vitamin C, tu sạch một hơi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, Lưu Nghiễn lại lấy thêm vài chai trà xanh cầm sẵn trong tay, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Thôi Tiểu Khôn rút trong ví ra hai tờ mười tệ, đặt lên quầy.

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “…”

Lưu Nghiễn: “Chú nghĩ là có người thèm mấy đồng bạc này à?”

Thôi Tiểu Khôn phán: “Không hỏi mà tự tiện lấy là hành vi của phường trộm cắp.”

Mông Phong ngao ngán: “Hai người…”

Lưu Nghiễn đột nhiên cắt lời: “Sau lưng chú kìa.”

“Á aaa!!!!!!!!” – Thôi Tiểu Khôn hét to.

Lưu Nghiễn khẽ gắt: “Đừng có la!”

Thôi Tiểu Khôn run lẩy bẩy gật đầu, có một cái xác đã bị gặm cắn đến biến dạng, nửa người vắt ngang trên cửa sổ, máu lỏng tỏng nhỏ xuống đất.

Ba người mắt ngó lom lom cái xác kia, chân vẫn bước không ngừng đi qua giữa phòng ăn, cách đó không xa là khu căn tin của giáo viên và nhà bếp. Giữa căn phòng yên ắng văng vẳng tiếng nhai nuốt nhỏ vụn, nhưng lại không xác định được phương hướng phát ra thanh âm.

Trán Mông Phong đã rịn mồ hôi, ra hiệu cho hai người ráng giữ im lặng.

Bỗng “leng keng” một tiếng, Thôi Tiểu Khôn không cẩn thận vấp phải một cặp lồng innox ngã lăn trên đất.

Lập tức gần chục cái đầu quay lại dò xét, tất thảy đều là zombie, vây quanh chính giữa phòng ăn.

Mông Phong quát to: “Chạy mau!!!”

Cả ba tức tốc cắm đầu chạy như điên về hướng căn tin giáo viên, chợt vang lên tiếng vật nặng rơi ập xuống đất, Lưu Nghiễn còn chưa kịp ngoái đầu xem, thì hơn mười con zombie đã đập bể cửa kính, theo hai cánh cửa căn tin lao vọt vào!

Lưu Nghiễn tông ầm một phát lên cửa hông nhà bếp, dùng sức xoay nắm cửa, cố vặn mãi nhưng lại đẩy không ra.

“Sao vậy nè trời!!” – Lưu Nghiễn hét lớn.

“Ai đấy!?” – Trong nhà bếp vươn ra một cán chổi, Lưu Nghiễn vội kêu lên – “Không phải quái vật đâu, là sinh viên!”

“Khoan đã!” – Bởi người phụ nữ cao giọng tạo ra tiếng ồn gây chú ý, zombie bu đến càng lúc càng nhiều.

“Nhanh lên giùm đi!” – Lưu Nghiễn thúc giục la to.

Mông Phong hít vào thật sâu, đạp lên chiếc ghế muốn bổ chỏng, lấy đà nhảy lên, nâng cao họng súng.

Đoàng! Phát đạn đầu tiên rời nòng, chiếc quạt trần quay vù trên cao bị đánh ầm một tiếng.

Đoàng! Đoàng! Hai phát súng nổ liền sau đó, bắn chính xác vào ổng treo quạt.

Gần chục con zombie đã ùa vào căn tin, chớp mắt két một tiếng, quạt trần tuột khỏi trục quay!

Quạt trần theo luồng gió vùn vụt, xoay tròn phóng thẳng về hướng cửa chính của phòng ăn. Cánh quạt chém bay đầu hai con zombie đang lao tới, cắt ngang mình con thứ ba, cuối cùng phập một phát, thêm một con zombie bị găm cứng trên tường.

“Xịn… xịn quá.” – Thôi Tiểu Khôn còn chưa kịp hoàn hồn lắp bắp.

Mông Phong rống lên: “Mở cửa nhanh!!”

Rốt cuộc cửa phòng bếp cũng được mở ra, một bác gái để cho ba người trốn vào, Lưu Nghiễn vội khép chặt cửa lại, tiện tay lấy một cái chày cán bột chặn lên cửa.

“Có lối ra nào không?” – Lưu Nghiễn mở lời – “Dạ chào bác… cháu là nghiên cứu sinh.”

Cánh cửa bị lũ zombie bên ngoài dộng ầm ầm.

Bác gái trung niên kia nhìn qua chừng năm mươi, mơ mơ màng màng hỏi lại: “Con trai này, ngoài kia bị gì thế? Dịch chó dại à?”

Lưu Nghiễn bối rối không biết trả lời đường nào, đành ra hiệu bảo: “Chuyện đó nói sau, giờ phải rời khỏi chỗ này ngay.”

Bác gái lập tức nói: “Cho bác theo với được không?”

Lưu Nghiễn đáp: “Tất nhiên được ạ, bác mau dẫn đường đi!”

Bác gái dẫn cả đám xuyên qua phòng bếp đến một cửa sau đã bị tủ chén chặn ngang.

“Từ lối này có thể đến được ký túc xá.” – Bác gái kia nói – “Anh chàng này là lính bộ đội à?”

Mông Phong gượng gạo gật đầu, cắn răng dùng vai đẩy tủ chén ra, lên tiếng: “Trước khoan hẵng ra.”

Sau khi giật mở được cánh cửa, cách đó không xa chính là dãy ký túc xá đối diện trường học. Mông Phong bước ra dò xét, Thôi Tiểu Khôn gấp gáp giục: “Nhanh lên, cánh cửa bên kia sắp bị… phá rồi!”

Cánh cửa trước của phòng bếp đã bị tông cho sắp biến dạng, cái chày cán bột dần nghiêng, trượt xuống từng chút một.

Mông Phong thấy vậy bèn nói: “Đi thôi… Lưu Nghiễn? Em đang làm gì thế!?”

Lưu Nghiễn vặn mở từng chốt gas một, lấy dao bổ dưa đưa cho Thôi Tiểu Khôn cầm, rồi lại rút cái chày sắt giã thịt để trên đầu tủ chén, xoay xoay thử trong tay.

Bác gái thì cầm cán chảo, khẩn trương nhìn lăm lăm cánh cửa sắp bị phá tung.

“Con trai, có cần mang họ tới phòng cứu thương không?”

Lưu Nghiễn kéo áo sơ mi bịt mũi, trả lời bằng giọng nghèn nghẹt: “Cứ mặc kệ, đi mau thôi.”

Mông Phong mang họ chạy khỏi căn tin, Lưu Nghiễn chận chặt cửa, ngăn lại một con zombie vừa vọt vào phòng bếp sau cánh cửa thứ hai.

Bọn họ lao vụt qua con đường, Mông Phong không thèm nhắm đã xoay tay nả một phát súng.

Viên đạn bay rít ra cả trăm mét, đập bể choang cửa sổ sau của căn tin, bắn vào phòng bếp, va vào miệng lò nướng xẹt lên một tia lửa.

Tức khắc ầm một tiếng, cú nổ trời long đất lở tạo ra từng đợt sóng xung kích, tưởng như muốn hất bọn họ ngã vang ra, ngọn lửa hừng hực bốc lên, cánh cửa sau lần lượt bị va đập đã móp méo sập xuống, không còn động tĩnh.

Chừng năm phút sau, Mông Phong đã yên vị trên ghế lái, cảm giác như bị vắt kiệt sức lực.

“Chú ra đằng sau, ngồi cùng với thím Vu đi.” – Lưu Nghiễn tức tối xua đuổi Thôi Tiểu Khôn.

Thôi Tiểu Khôn hậm hực ngồi phịch xuống ghế sau, bác gái họ Vu kia bèn hỏi: “Giờ ta đi đâu đây?”

Mông Phong lắc lắc đầu, đánh mắt sang Lưu Nghiễn.

“Bước đầu thắng lợi.” – Mông Phong nói.

Lưu Nghiễn đế vào: “Đừng có lơ là, còn chưa thoát hiểm đâu, phát súng kia được đấy, rất chi là… ăn ý.”

Mông Phong đắc ý: “Đương nhiên.”

Hai người nhìn nhau cười.

Mông Phong khởi động xe, lúc chuyển bánh lại đụng lăn quay một con zombie vừa mò đến vì nghe thấy tiếng động, nghiền luôn qua người nó, tiếng xương cốt gãy vụn trầm đục, đầy đất be bét nội tạng và máu, hắn bẻ tay lái chạy lên con đường trong khuôn viên trường, hướng về phía cổng sau.

Thình lình ven đường có hai bóng người lao ra, Mông Phong nhác thấy đó là người sống tức khắc phanh xe lại, Thôi Tiểu Khôn phát hãi đến độ thét to.

“Lưu Nghiễn!” – Anh chàng kia cất tiếng – “Các cậu định đi đâu?”

Lưu Nghiễn hạ cửa kính xe xuống, hỏi lại: “Bị thương rồi hả? Hai người không theo xe quân đội rời đi sao?”

Anh chàng kia cả người dính đầy máu, sốt sắng đáp: “Không! Cô ấy không bị gì hết, tôi bị thương do xô xát mà thôi! Bọn tôi không đuổi kịp họ! Mới nãy nghe thấy tiếng nổ mạnh nên chạy tới đây!”

Lưu Nghiễn bèn nói: “Đừng đứng đó lề mề nữa, mau! Lên xe đi!”

“Tiểu Thư, mau lên xe đi em!” – Anh ta giục.

Thím Vu mở cửa xe, ngoắt bảo: “Con gái lại đây với bác.”

Cô gái kia tên Lâm Thiến Thư, suốt chặng đường trốn chạy hẳn là quá mức sợ hãi, nức nở leo lên xe, sắc mặt tái nhợt, chàng trai giúp cô ngồi vào xong thì thuận tay đóng cửa lại.

“Anh không đi cùng sao?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Chàng trai ghé sát người bên mép cửa kính, đáp: “Tôi còn có việc, tiểu Thư, đừng khóc nữa, ngoan nào.”

“Anh lên đi! Lý Tung!” – Cô gái lớn tiếng khóc nấc lên – “Vẫn còn chỗ mà!”

Lý Tung nhỏ nhẹ an ủi bạn gái đôi câu, Mông Phong không dám nấn ná thêm, từ từ khởi động ô tô, chàng trai lại nói: “Tôi phải sang Học viện hành chính ở bên kia một chuyến.”

“Đừng có đùa!” – Lưu Nghiễn không kiềm chế được hét lên – “Anh đi chịu chết đấy à!”

Lý Tung cương quyết nói: “Lưu Nghiễn, cậu cầm lấy gói thuốc lá này, mọi người hãy đi về hướng Bắc, đến vòng xoay đường cao tốc, gặp Dụ trấn nằm ven sông phía Bắc thì rời khỏi đường cao tốc, lại tiếp tục đi thẳng về phía Tây, khoảng chừng ba giờ đi xe.”

“Mấy người bạn của tôi mới gọi điện tới, nói rằng bây giờ chỗ nào cũng có zombie, không thể trông cậy vào quân đội cứu trợ, bảo tôi đến hội họp cùng họ, bên đó có rất nhiều người, trên dưới bốn chục, đều là xã hội đen cả. Cậu mang tiểu Thư theo, đi tìm người đứng đầu là anh Sâm. Họ đã từng gặp cô ấy rồi, cậu bảo với họ rằng tôi phải đi cứu đứa em trai, xong rồi lập tức đến tìm mọi người! Đi! Đi mau!”

Mông Phong lần thứ hai phanh xe, dùng khuỷu tay giữ chặt vô lăng, nhoài người qua chỗ Lưu Nghiễn, hô: “Anh lên đây, muốn đi Học viện hành chính phải không? Chúng ta nghĩ cách cứu em trai của anh, rồi cùng nhau rời đi!”

Lý Tung lắc đầu, không nói lấy một câu.

Lưu Nghiễn thầm biết hiện tại cơn lũ zombie đang dâng tràn toàn bộ khuôn viên trường, Lý Tung nếu không chịu đi theo chỉ còn một đường chết, cậu thành khẩn khuyên nhủ: “Lên xe đi, Lý Tung, chúng tôi vốn không quen biết anh em của anh, sẽ bị họ đuổi đi thôi. Chúng tôi thì không sao, nhưng tiểu Thư không thể thiếu anh chăm sóc được.”

Lý Tung đáp: “Tôi phải đi tìm em mình, nếu không thằng nhỏ sẽ hận tôi chết mất. Mọi người cứ đi trước, những anh em của tôi đều rất có tình nghĩa, sẽ lo lắng cho các cậu mà.”

Lưu Nghiễn kiên trì nói: “Đi đi! Đừng đứng đó rề rà nữa! Anh muốn mọi người chết chùm sao!?”

“Tôi đã bị cắn.” – Rốt cuộc Lý Tung đã chịu nói thật.

Mông Phong và Lưu Nghiễn nhất thời tĩnh lặng, Lý Tung gật đầu chào: “Tạm biệt, nhớ chú ý an toàn.”

Lâm Thiến Thư mở to đôi mắt sưng đỏ, kinh ngạc nhìn Lý Tung vẫn đứng ngoài xe, chàng trai mỉm cười vẫy tay với bạn gái của mình. Mông Phong lại khởi động xe, chậm rãi chạy ra cổng sau.

Lý Tung đuổi theo vài bước, từ xa xa gọi với theo: “Tiểu Thư, đừng giận nhé, anh yêu em!!!”

Lâm Thiến Thư vỡ òa một tiếng khóc lớn, sống chết giãy dụa muốn xuống xe, Lưu Nghiễn quát: “Giữ cô ấy lại!”

Thím Vu và Thôi Tiểu Khôn vội vàng ghì chặt cô gái, thím Vu lại không ngừng an ủi: “Con gái à, đừng tự tử, ngoan, phải gắng sống thật tốt chứ.”

Mông Phong nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Lý Tung xoay người, mệt mỏi cất bước về phía khuôn viên trường đang bị bè lũ zombie tàn phá, anh ta vòng qua một khúc ngoặt, không còn bóng dáng.

Mông Phong đặt tay lên cần gạt, vào số, Lưu Nghiễn không nói một lời lặng lẽ vươn tay trái, áp lên mu bàn tay rắn rỏi ấm áp của hắn.

Mông Phong trở tay, khẽ khàng vân vê bàn tay của Lưu Nghiễn, tựa như quay lại lúc cả hai còn hò hẹn thời cấp ba vậy.

Hồi đó, Lưu Nghiễn ngồi bàn trước, Mông Phong ngồi bàn sau, lúc Lưu Nghiễn nhớ hắn thì lại thả người tựa vào ghế, buông thỏng tay, Mông Phong sẽ vờ gục đầu xuống bàn, luồn tay dưới hộc bàn nắm nhẹ tay Lưu Nghiễn.

Đêm xuống, thần kinh của mọi người rốt cuộc có thể buông lỏng, ven đường xe chạy khỏi nội thành không có một bóng cảnh sát giao thông, cũng chẳng thấy quân đội.

Thành phố S như đã chết, màn đêm buông xuống, đèn đường vẫn sáng lên, phố xá hoang vu vắng lặng.

Thỉnh thoảng có một vài con zombie lượn lờ xuất hiện trong tầm mắt, nhắc nhở cho họ biết rằng đây không phải một giấc mộng.

Ba người ngồi hàng ghế sau đang tựa vào nhau yên giấc, Mông Phong vẫn hết sức chăm chú lái xe, chân trời xẹt qua một vệt sao chổi màu xanh tím, gió đêm mùa hạ hiu hiu lùa tới, Mông Phong chạy lên đường cao tốc, đoạn cho xe đậu ở ven đường, gọi to:

“Tỉnh dậy đi, xuống xe vận động cho giãn gân cốt, Nghiễn Nghiễn lấy chút đồ ăn ra đây, đói bụng quá.”

“Đừng có gọi em như vậy, em không phải con nít.” – Lưu Nghiễn tức tối phản bác.

Mông Phong nhìn cậu, ánh mắt hàm chứa sự phức tạp sâu xa.

Lưu Nghiễn xuống xe chia đồ ăn, Mông Phong nhảy lên nóc xe, cầm ống nhòm quan sát động tĩnh bốn phía, ra hiệu an toàn.

Mọi người ngồi xuống bên cạnh xe, chia nhau thịt bò hộp và bánh quy, Lưu Nghiễn nói: “Đáng lẽ mới nãy phải mang theo chút đồ ăn trong phòng bếp, đúng là thất sách.”

Thím Vu đồng tình: “Ừ nhỉ, để trong đó lại bị đám quái vật kia đạp hư hết.”

Mông Phong nhấm bánh quy, nhìn ra bốn phía hoang vắng, cảnh sắc thiên nhiên vẫn như thường ngày, tiếng chim sẻ ríu rít đậu trên dây điện, tiếng côn trùng rả rích liên miên, thanh âm hòa quyện vang vọng.

“Bọn chúng không ăn lương thực.” – Mông Phong bỗng nói.

Lưu Nghiễn gật gật đầu, hiểu ý của Mông Phong là chỉ bọn zombie không có hứng thú với đồ ăn chín, cậu cũng đã chú ý tới điều đó, bèn bổ sung: “Cũng không ăn động vật nhỏ.”

“Ừm.” – Mông Phong nheo nheo mắt, hỏi: “Chỉ ăn thịt người, sao vậy chứ?”

Lưu Nghiễn nhún vai, hai người đang ngồi dựa vào đuôi xe, cùng sóng vai nhấp nháp bữa tối đơn giản, lẳng lặng ngắm nhìn bóng đêm.

Trong đầu Lưu Nghiễn bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ, nếu loại bệnh dịch này khiến loài người diệt vong thì thiên nhiên vẫn hệt như cũ. Gió thổi nắng lên, mưa rơi cây cối tươi tốt, có lẽ thiên nhiên chẳng bị biến đổi quá nhiều, có chăng thì, khí quyển sẽ trở nên trong sạch hơn hẳn.

Lưu Nghiễn lắc đầu cười khổ, Mông Phong hỏi: “Em đang nghĩ gì đấy?”

Lưu Nghiễn đáp: “Đang suy xét xem sự việc lần này, có chỗ nào tốt, chỗ nào xấu.”

Mông Phong nói: “Chuyện có lợi ấy à, thì không cần phải vắt óc kiếm tiền mua nhà, cũng chẳng phải nơm nớp dòm ngó sắc mặt của thằng cha quản lý, lại càng chả cần mỗi ngày gõ cửa nhà người ta rồi trưng bộ mặt thảm thương để bán bảo hiểm…”

Lưu Nghiễn cười ra tiếng, Mông Phong nhìn cậu, lại hỏi: “Buồn cười lắm à? Chắc là đối với em mà nói, mọi chuyện đều thật xúi quẩy chứ gì? Chỉ còn một năm nữa là em tốt nghiệp rồi, phen này thì bài vở dở dang, ôi chàng thạc sĩ tương lai…”

Lưu Nghiễn tiếp lời: “Ừ ha? Cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được nữa, em đoán là đám đàn em bị rớt môn chắc đang tìm vui trong nỗi buồn đây? Dẫu vậy, ít nhất thì tụi mình lại được ở bên nhau, em còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại anh nữa cơ.”

Mông Phong giận dỗi: “Em xạo sự vừa thôi.”

Lưu Nghiễn đường hoàng đáp: “Có đâu, em nói thật mà, thề luôn. Ít nhiều gì cũng nhờ có anh, không thì em đã tiêu rồi.”

Mông Phong thản nhiên nói: “Trước kia anh vẫn muốn làm rất nhiều chuyện cho em, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi.”

Lưu Nghiễn hùa theo: “Khi có cơ hội rồi thì anh tỏ ra rất là hấp dẫn nha, anh thật sự không hợp cái trò bán bảo hiểm chút nào. Chuẩn bị đi làm anh hùng là vừa.”

Mông Phong hỏi lại: “Em thích anh hùng à? Hối hận hồi xưa trót dại để anh hùng ra đi chưa?”

Lưu Nghiễn đáp: “Em không quan trọng việc anh có làm anh hùng hay không, thật ra em vẫn rất…”

Mông Phong tò mò: “Rất gì nào?”

Lưu Nghiễn làm thinh không hé lời, Mông Phong liền gặng hỏi: “Rất cái gì? Này cậu thạc sĩ Lưu Nghiễn, nói tiếp đi chứ.”

Lưu Nghiễn hơi chút cáu kỉnh thốt: “Thích anh đó! Là tự anh bỏ đi trước đấy chứ, anh đi được một lần, nhưng em chắc chắn không để anh bỏ đi lần hai đâu, lúc sư huynh nhường cho em đi sơ tán, không phải em vẫn nhảy xuống theo anh đó sao?”

Mông Phong thủ thỉ: “Anh cũng còn thích em lắm. Hiện giờ em cần đến anh, cuối cùng mới chịu nói thật đấy nhỉ?”

Lưu Nghiễn cười gian xảo mà rằng: “Bậy nào, câu vừa rồi là em nói chơi thôi.”

Mông Phong ngó Lưu Nghiễn một hồi, rồi sau đó tỉnh bơ đáp: “Ừa, anh cũng hùa theo chơi thôi.”

Mông Phong mở cửa bên ghế phó lái, hệt như một quý ông lễ độ mời Lưu Nghiễn lên xe, sau đó bật thẳng ngón giữa tay trái chỉa vào cậu (là thế này này:凸 nguyên văn trong raw đấy =]]),rồi te te ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Mấy người kia cũng đã ăn xong rồi, đang ngồi ven đường nghỉ ngơi, Mông Phong bóp còi vài tiếng, họ lục tục lên xe, Mông Phong quay đầu xe chạy xuống quốc lộ, bên giao lộ cắm thẳng một bảng chỉ đường: Dụ trấn 8km.

“Làm theo lời anh ta nói sao?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Mông Phong tự nhiên hiểu được ý tứ của Lưu Nghiễn là: Đi đến chỗ mà Lý Tung đã dặn dò trước khi chia tay.

“Thử vận may xem.” – Mông Phong đáp – “Còn hơn đi loanh quanh không có mục đích, chưa nói đến thức ăn nước uống, xăng xe cũng là cả vấn đề, sẽ có lúc cạn bình thôi. Anh là bộ đội đặc chủng chớ đâu phải thần đèn Ả Rập, tất nhiên phải tìm chốn nương tựa rồi.”

Lưu Nghiễn soi mói: “Gọi là thần đèn của Aladin, không phải thần đèn Ả Rập…”

Mông Phong tức tối: “Này, em không bắt bẻ anh thì chết đấy à?!”

Lưu Nghiễn phá lên cười, lấy ra một quyển sổ ghi chép.

Ngày 12 tháng 8 năm 2012, đại dịch zombie ở thành phố Z và thành phố S lần lượt bùng nổ, không biết bao nhiêu người có thể sống sót.

Tôi và Mông Phong mang theo bạn gái của Lý Tung là Lâm Thiến Thư, thêm đứa bạn cùng phòng Thôi Tiểu Khôn, với thím Vu làm trong căn tin trường học, tất cả trốn thoát thành công.

Đồ ăn và thức uống trên xe đủ cho năm người dùng khoảng chục ngày.

Tôi nhìn thấy đích đến phía trước là một nhà xưởng dựng ở thôn nhỏ, gần sát ven đường, hy vọng rằng hết thảy đều thuận lợi, trước mắt còn chưa có tình huống tiến triển mới nào của bọn zombie, mạng di động cùng với internet vào lúc chín giờ sáng nay đã hoàn toàn gián đoạn, chỗ nào cũng bị cúp điện.

Radio đang thông báo tình hình dịch bệnh ở các nơi, trên thực tế, những gì chúng tôi chứng kiến nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tình trạng trên radio.

Mông Phong cho dừng xe, Lưu Nghiễn cất sổ ghi chép vào.

“Ai ra mặt đây?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Mông Phong bảo: “Em, tiểu Thư và thím Vu.”

Lưu Nghiễn chậm rãi gật đầu, Mông Phong định đi mở cửa xe, Lưu Nghiễn lại nhìn chú mục vào nhà xưởng sáng đèn ở đằng xa, mở miệng nói:

“Em thấy bây giờ vào đó chào hỏi chưa phải lúc.”

Mông Phong hoãn động tác, Lưu Nghiễn tiếp lời: “Tôi đề nghị mọi người cứ ngủ trên xe một đêm, mai trời sáng hẵng qua đó.”

“Trong quyển “Sổ tay sinh tồn trong đại dịch Zombie” có nói, ban ngày an toàn hơn ban đêm rất nhiều. Huống chi bây giờ mà tới đó, tự nhiên phá ngang giấc ngủ của họ, không ổn chút nào.”

Mông Phong suy xét: “Cũng hợp lý, vậy nghe lời em.”

Hắn cho xe chạy đến lùm cỏ ven đường, chọn một góc thuận lợi để có thể khởi động xe chạy đi trong mọi tình huống. Đôi mắt Lâm Thiến Thư vẫn đỏ hồng, cô không nói một lời, Thôi Tiểu Khôn thì nhỏ nhẹ an ủi bên cạnh.

Mông Phong tắt đèn trần của xe, nghiêng mình ngả lên đùi của Lưu Nghiễn. Lưu Nghiễn nhận nhiệm vụ gác đêm, ai nấy đều tự chìm vào giấc ngủ. Đêm tĩnh lặng.

.

.

.

End #6.