Lần này không phải là rạp hát, họ đang ở một nhà ga thực sự, theo yêu cầu của Maria, bởi vì nàng thích món pizza ở đó. Chẳng có gì sai trái khi đôi lúc tỏ ra bướng bỉnh một chút. Ralf đáng lẽ nên đến gặp nàng ngày hôm trước, khi nàng vẫn còn là một người phụ nữ đang tìm kiếm tình yêu, một lò sưởi đang cháy, một chai rượu vang và sự khao khát. Nhưng rốt cuộc thì cuộc đời đã lựa chọn, và hôm nay nàng đã trải qua một ngày mà không lần nào phải bắt bản thân tập trung vào những âm thanh xung quanh, hoặc lúc này đây, bởi vì đơn giản là nàng đã không còn nghĩ về Ralf; nàng đã khám phá ra những thứ khác thú vị hơn để nghĩ.
Nàng định làm gì với người đàn ông đang ngay cạnh nàng, đang ăn chiếc pizza mà có lẽ chàng không hề thích và chỉ đợi thời gian trôi đi cho đến lúc họ trở về ngôi nhà của chàng? Khi chàng đến câu lạc bộ và mời nàng uống một ly, nàng đã nghĩ đến việc nói với chàng là nàng không thích một chút nào và chàng nên tìm người khác, nhưng nàng lại có mong muốn được nói chuyện với ai đó về buổi tối hôm trước.
Nàng đã cố thử nói chuyện với một, hai cô gái điếm ở câu lạc bộ, những người đã từng phục vụ “các khách hàng đặc biệt”, nhưng sẽ không ai nói cho nàng biết điều gì cả, bởi vì nàng sáng dạ, nàng học rất nhanh và nàng đã trở thành mối đe dọa ở Copacabana. Trong tất cả những người đàn ông mà nàng biết, Ralf Hart là người duy nhất sẽ hiểu, bởi vì Milan coi chàng trên cả mức “khách hàng đặc biệt”. Nhưng chàng lại đang nhìn nàng với con mắt rạng ngời tình yêu, điều đó khiến mọi chuyện khó khăn hơn, và cách tốt nhất là không nói gì cả.
“Anh biết gì về sự đau đớn, sự chịu đựng và khoái lạc?”
Một lần nữa nàng thất bại trong việc giữ những ý nghĩ cho riêng mình.
Ralf ngừng ăn miếng pizza.
“Mọi thứ. Và nó không gây cho anh chút hứng thú nào cả.”
Câu trả lời đến ngay tức thì, Maria bị sốc. Liệu nàng có phải là người duy nhất trên thế giới này không biết về chúng không? Cái thế giới này kiểu gì vậy?
“Anh đã đối mặt với sự xấu xa của anh và mặt tối trong anh”, Ralf tiếp tục, “anh đã ở những nơi rất sâu và cố thử mọi thứ, không chỉ ở giới hạn đó, mà còn trong nhiều giới hạn nữa. Nhưng vào buổi tối cuối cùng chúng ta gặp nhau, anh đã đi xa hơn cả những giới hạn mà anh xuyên qua sự ham muốn, mà không đau đớn. Anh đã lao xuống, đi sâu trong tâm hồn anh và anh biết rằng anh vẫn muốn những điều tốt đẹp, rất nhiều những điều tốt đẹp từ cuộc sống này.”
Chàng muốn nói: “Một trong những điều tốt đẹp đó là em, vì vậy, làm ơn, đừng đi vào con đường ấy.” Nhưng chàng đã không đủ can đảm, chàng gọi một chiếc taxi và yêu cầu người lái xe đưa họ tới bờ hồ, ở nơi đó – một khoảng thời gian dường như bất tận trước đây, họ đã cùng đi dạo vào ngày đầu tiên gặp nhau. Maria hiểu lời thỉnh cầu này và không nói gì cả; bản năng mách bảo nàng đã có rất nhiều thứ để mất, dù tâm trí nàng vẫn say trong những gì đã diễn ra đêm hôm trước.
Nàng chỉ thức tỉnh một cách bị động khi họ đến vườn hoa bên hồ; mặc dù đang là mùa hè, nhưng trời đã bắt đầu lạnh vào buổi tối.
“Chúng ta làm gì ở đây vậy?” Nàng hỏi, khi họ ra khỏi taxi. “Trời có gió. Em có thể bị cảm lạnh.”
“Anh vẫn đang nghĩ về những gì em đã nói ở nhà ga, về sự đau đớn và khoái lạc. Hãy cởi giày của em ra.”
Nàng nhớ rằng có lần, một trong những khách hàng đã đề nghị một điều tương tự, và anh ta đã bị kích thích đơn giản chỉ vì nhìn thấy đôi chân của nàng. Cuộc Phiêu Lưu sẽ không bao giờ để nàng được yên ư?
“Em sẽ bị cảm lạnh.”
“Hãy làm như anh bảo”, chàng khăng khăng. “Em sẽ không bị cảm lạnh nếu chúng ta hành động nhanh chóng. Hãy tin anh, như anh tin em.”
Vì một vài lý do, Maria nhận ra chàng đang cố gắng giúp nàng; có lẽ vì bản thân chàng đã từng say một loại nước đắng và lo sợ nàng cũng đang lao vào một sự mạo hiểm như thế. Nhưng nàng không muốn được giúp đỡ; nàng cảm thấy hạnh phúc với thế giới mới của nàng, ở đó nàng học được rằng, đau đớn không còn là vấn đề nữa. Rồi nàng nghĩ về Brazil, về việc không thể tìm thấy một người đồng hành để cùng chia sẻ vũ trụ khác lạ kia, và vì Brazil là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng, nên nàng đã cởi bỏ đôi giày. Mặt đất được rải lát bằng những viên sỏi nhỏ ngay lập tức cứa rách đôi tất của nàng, nhưng không sao, nàng có thể mua đôi khác.
“Cởi áo khoác của em ra.”
Nàng không thể nói “không”, nhưng, kể từ đêm qua, nàng đã quen với mọi điều xảy ra với nàng. Nàng cởi áo khoác, và thân thể vẫn còn ấm nóng của nàng phải mất một lúc mới phản ứng lại, dần dần cái lạnh bắt đầu ngấm vào người nàng.
“Chúng mình có thể vừa đi vừa nói chuyện.”
“Em không thể bước đi ở đây, mặt đất toàn là sỏi.”
“Chính xác. Anh muốn em cảm thấy những hòn sỏi này, anh muốn chúng làm em bị tổn thương và để lại sẹo, vì như anh đã nói, em vừa mới bắt đầu có một liên kết giữa đau đớn với khoái lạc, và anh cần phải xóa bỏ nó ra khỏi linh hồn em.”
Maria định nói: “Điều đó không cần thiết, em thích nó.” Nhưng nàng bắt đầu bước đi một cách chậm chạp, và lòng bàn chân nàng bắt đầu cảm thấy bỏng rát vì cái lạnh và gờ cạnh sắc nhọn của những viên sỏi.
“Một cuộc triển lãm tranh đã đưa anh đến Nhật Bản, đó là khi anh đang bị nhấn chìm trong cái em gọi là “sự đau đớn, sự chịu đựng và khoái lạc””. Lần ấy, anh sẽ chìm sâu hơn, sâu hơn nữa, cho đến khi cuộc đời anh không còn gì cả, ngoại trừ sự thèm muốn hành hạ và được hành hạ.
Xét cho cùng, chúng ta là con người, chúng ta được sinh ra đầy tội lỗi; chúng ta cảm thấy khiếp sợ khi hạnh phúc trở thành một khả năng có thực; và chúng ta chết vì muốn hành hạ người khác, vì chúng ta cảm thấy mình bất lực, vô dụng và bất hạnh. Trả giá cho những tội lỗi của một người và trừng phạt những người phạm tội khác không phải là điều hấp dẫn phải không? Ồ, không, tuyệt vời.”
Maria vẫn bước đi, sự đau đớn và cái lạnh khiến nàng khó tập trung vào những điều chàng đang nói nhưng nàng vẫn cố gắng.
“Anh nhận thấy những dấy vết trên cổ tay em ngày hôm nay.”
Cái còng tay. Nàng đã đeo vòng tay để ngụy trang các vết đỏ, nhưng một đôi mắt chuyên gia biết phải tìm kiếm cái gì.
“Bây giờ, nếu những trải nghiệm mới đây đang dẫn em bước tiếp con đường ấy, anh sẽ không ngăn em lại, nhưng em nên biết rằng không có thứ gì ở đó có chỗ đứng trong cuộc sống thực cả.”
“Bước tiếp gì cơ?”
“Đi vào sự đau đớn và khoái lạc, những trò tàn bạo, sự khổ dâm. Hãy gọi nó theo cách em thích, nhưng nếu em chắc rằng đó là con đường đúng đối với em, anh sẽ rất buồn, anh sẽ nhớ cái cảm giác khao khát, những lần gặp gỡ, đi dạo của chúng ta dọc con đường đến Santiago, ánh sáng của em. Anh sẽ trân trọng, giữ gìn cây bút em tặng anh, và mỗi khi anh nhóm lò sưởi, anh sẽ nhớ đến em. Nhưng anh sẽ không bao giờ tìm đến em nữa.”
Maria bắt đầu sợ hãi; nàng cảm thấy đã đến lúc phải công khai, phải nói cho chàng biết sự thật, phải ngừng việc tỏ ra mình biết nhiều hơn những gì chàng biết.
“Điều em đã trải qua gần đây – thực ra là đêm qua – là cái gì đó em chưa bao giờ từng trải qua. Và nó làm em sợ khi nghĩ rằng em chỉ có thể tìm thấy chính mình ở giới hạn tột cùng của sự hèn hạ, mất phẩm giá ấy.”
Việc nói chuyện bắt đầu trở nên khó khăn hơn vì hai hàm răng nàng đang va vào nhau cầm cập, đôi chân nàng đang thật sự rất đau.
“Cuộc triển lãm của anh được tổ chức ở một vùng gọi là Kumano, và trong số những người đến xem nó có một nghệ nhân khắc gỗ”, Ralf tiếp tục, như thể chàng không nghe thấy điều nàng vừa nói. “Ông ta không thích những bức tranh của anh, nhưng ông ta có thể nhìn thấu chúng, qua những bức tranh, ông ta nhìn rõ được những điều mà anh đang trải qua và cảm xúc của anh. Ngày hôm sau, ông ta đến khách sạn anh ở và hỏi xem liệu anh có hạnh phúc không; nếu anh hạnh phúc, anh nên tiếp tục làm điều anh thích. Nếu anh không hạnh phúc, anh nên đi cùng ông ta vài ngày.
Ông ta bắt anh đi trên sỏi, như anh đang bắt em làm hôm nay. Ông ta làm anh cảm thấy lạnh. Ông ta buộc anh hiểu cái đẹp của nỗi đau, nỗi đau do tự nhiên, chứ không phải do con người. Ông ta gọi đây là shu-gen-do (một tín ngưỡng cổ xưa của người Nhật Bản, trong đó sự khai mở và hòa hợp với thần linh có được thông qua việc rèn luyện mối quan hệ giữa con người với tự nhiên. Shugendõ theo nghĩa đen là “con đường rèn luyện và nghiên cứu”), có vẻ là một cách rèn luyện rất cổ xưa.
Ông ta nói với anh rằng anh là người không sợ sự đau đớn, và điều đó là tốt, bởi vì để nắm giữ được tâm hồn, một con người cũng đồng thời phải học cách nắm giữ cơ thể. Ông ta cũng nói rằng, anh đang sử dụng nỗi đau một cách sai lầm, và đó là điều rất tồi tệ.
Người thợ khắc gỗ không được học hành đầy đủ đó nghĩ rằng ông ta biết anh rõ hơn chính bản thân anh, và dù biết rằng ông ta đã làm phiền anh, nhưng trong lúc ấy, anh lại cảm thấy tự hào khi nghĩ những bức tranh của anh đã có khả năng thể hiện chính xác những gì anh cảm thấy.”
Maria nhận thấy một viên sỏi sắc đang cứa vào chân nàng, nhưng có thể nàng cảm thấy điều đó chỉ vì quá lạnh, cơ thể nàng đang tê cóng, và nàng chỉ theo kịp những gì Ralf Hart đang nói. Tại sao trong thế giới linh thiêng của Chúa những người đàn ông lại chỉ thích thú việc phô bày nỗi đau cả nàng thôi. Nỗi đau thiêng liêng, đau đớn và khoái lạc, đau đớn và những lời giảng giải hoặc không có gì, nhưng luôn luôn là đau đớn, đau đớn, đau đớn…
Bàn chân bị cứa của nàng lại vấp phải một hòn sỏi khác, nàng nén một tiếng kêu và tiếp tục bước đi. Lúc đầu, nàng xoay xở để duy trì sự toàn vẹn, và tự chủ của mình, điều mà chàng gọi là “ánh sáng”. Bây giờ, dù nàng đang bước đi rất chậm, với cái dạ dày cũng như tâm trí đang bị đảo lộn: nàng cảm thấy như nàng sắp sửa nôn ra hết. Nàng nghĩ đến việc dừng lại, bởi vì câu chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng nàng không làm vậy.
Chàng có vẻ hoàn toàn dửng dưng, xa cách, như thể đây là cách duy nhất để giải thoát nàng khỏi những điều mà nàng không thực sự biết rõ, những điều nàng thấy rất cám dỗ, nhưng chúng sẽ để lại trong lòng nàng những dấu vết còn sâu hơn bất cứ cái còng tay nào. Dù biết rõ chàng đang cố gắng giúp nàng, nhưng thật khó khăn, nàng không thể tiến lên và cho chàng thấy ánh sáng của sức mạnh ý chí nơi nàng, sự đau đớn sẽ không thể bắt nàng suy nghĩ được, đó là sự cao quý hay phàm tục; nó chỉ là một vết thương, một sự đau đớn đang lấp đầy mọi thứ, nó khiến nàng sợ hãi và buộc nàng phải nghĩ rằng nàng cũng có những giới hạn của mình và nàng không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng nàng bước thêm một bước.
Và một bước nữa.
Giờ thì đau đớn dường như đang lan tỏa, xâm chiếm cả tâm hồn nàng và làm suy yếu dần tinh thần nàng, bởi vì buổi trình diễn trên “sân khấu” trong một khách sạn năm sao, lõa lồ, với rượu vodka, trứng cá muối trong dạ dày và một chiếc roi da giữa hai chân, là một cái gì đó khác hoàn toàn với việc bị lạnh và đi chân trần, bị những hòn sỏi cứa. Nàng đã mất phương hướng, nàng không thể nghĩ về điều duy nhất với Ralf Hart; tất cả những gì tồn tại trong cái vũ trụ của nàng giờ là những viên sỏi nhỏ, sắc cạnh, đang tạo thành con đường mòn giữa những cái cây ấy.
Rồi ngay khi nàng nghĩ đến việc từ bỏ, thì một cảm xúc kỳ lạ lại lấp đầy nàng: nàng đã đạt tới giới hạn của nàng và xa hơn, nó là một khoảng không trống rỗng, không nhận thức được những gì nàng đang cảm thấy. Đây có phải là điều mà những kẻ sám hối đã phải trải qua không? Ở một điểm tận cùng của giới hạn đau đớn, nàng đã khám phá ra cánh cửa đi vào một cấp độ khác của ý thức, và ở đó không có chỗ cho bất kỳ điều gì, ngoại trừ bản chất tự nhiên không thể thay đổi và sự bất khả chiến bại của chính nàng.
Mọi thứ quanh nàng trở thành một giấc mơ: vườn hoa được chiếu sáng yếu ớt, hồ nước tối đen, người đàn ông đang bước đi bên cạnh nàng không nói gì, lác đác vài đôi đang tản bộ, họ không nhận ra việc nàng đang đi bộ với đôi chân và khó khăn lắm mới cất bươc đi được. Nàng không biết liệu có phải do cái giá lạnh hay vì vết thương, nhưng đột nhiên nàng mất hết mọi cảm giác và bước vào trạng thái không ham muốn và không sợ hãi, chỉ có duy nhất một sự bí ẩn – làm sao nàng có thể mô tả nó đây? Một sự bình yên kỳ diệu. Cái rào chắn của đau đớn không còn là một vật cản đối với nàng nữa; nàng có thể vượt xa nó.
Nàng nghĩ về tất cả những người đang nhẫn nại tự nguyện chịu đựng đau đớn và nàng ở đó, đang gánh chịu sự đau đớn của chính mình, nhưng mọi chuyện đã qua, nàng đã vượt qua biên giới của thân xác, và giờ đây chỉ có linh hồn, “ánh sáng”, và một cảm giác trống rỗng, mà ai đó, một ngày nào đó, sẽ gọi là Thiên đường. Có những nỗi đau hiển hiện và có thể chỉ bị lãng quên khi chúng ta vượt lên trên chính nỗi đau của mình.
Điều tiếp theo nàng biết là Ralf đang đỡ nàng và khoác chiếc áo khoác của chàng lên vai nàng. Chắc là nàng đã ngất xỉu vì lạnh, nhưng nàng không quan tâm; nàng đang hạnh phúc, nàng không còn thấy sợ hãi – nàng đã vượt qua được. Nàng đã không hạ thấp mình trước mặt chàng.