11 phút

Chương 22

Nhìn chung thì ba mươi tám phụ nữ làm việc ở Copacabana cơ bản là người tốt, nhưng chỉ duy nhất một người trong số họ, cô gái người Philippin, Nyah, Maria coi là bạn. Những người phụ nữ làm việc ở đó tối thiểu là sáu tháng và tối đa là ba năm, bởi vì họ sẽ đều có ý định kết hôn, được sắp xếp ở vị trí như một tình nhân, hoặc nếu không còn khả năng lôi kéo được các khách hàng nữa thì khi ấy, Milan sẽ tế nhị đề nghị họ kiếm việc ở nơi khác.

Đó là lý do vì sao việc tôn trọng khách hàng của nhau là rất quan trọng, và không bao giờ được phép cố quyến rũ những người đàn ông vốn được dành cho một cô gái nào đó ngay từ khi họ bước vào quán.

Ngoài ra việc thiếu trung thực, cũng có thể mang lại nguy hiểm. Ngay tuần trước, một cô gái người Colombia đã lặng lẽ rút một con dao cạo sắc lẹm ra khỏi túi và đặt trên ly nước của một trong những cô gái người Yugoslav, cô ta nói bằng giọng điềm tĩnh nhất, cô sẽ đánh dấu vào mặt cô nàng Yugoslav kia nếu cô ta còn khăng khăng nhận những món tiền đặt cọc của một cán bộ quản lý ngân hàng, vốn là khách hàng thường xuyên của cô gái Colombia này. Cô nàng Yugoslav nói rằng người đàn ông đó hoàn toàn không bị ràng buộc, và nếu anh ta chọn cô ta, thì cô ta không thể nói không được.

Tối đó, người đàn ông đến, chào cô gái Colombia, nhưng lại đi đến bàn của cô nàng Yugoslav. Họ đã uống, nhảy và cô nàng Yugoslav nháy mắt với cô gái Colombia (theo Maria thì đó là một sự khiêu khích quá xa), như thể đang nói: “Thấy chưa? Anh ta chọn tôi!”

Nhưng cái nháy mắt đó còn chứa đựng nhiều điều không thể nói ra: Anh ta chọn tôi bởi vì tôi xinh đẹp hơn, bởi vì tôi đã đi cùng anh ta tuần trước và anh ta thích chuyện ấy, bởi vì tôi trẻ trung. Cô gái Colombia không nói gì. Hai tiếng sau, khi cô nàng Yugoslav trở lại, cô gái Colombia ngồi xuống cạnh cô ta, rút con dao cạo ra khỏi túi và rạch thẳng một đường vào mặt cô nàng Yugoslav, gần tai cô ta. Đó không phải là một vết cắt sâu, và nó không nguy hiểm, nhưng nó cũng đủ để lưu lại một vết sẹo nhỏ, nhắc nhở cho cô nàng nhớ về buổi tối hôm đó. Cả hai bắt đầu dánh nhau, máu phun ra khắp nơi làm khách hàng sợ hãi bỏ đi.

Khi cảnh sát tới và muốn biết rõ chuyện gì đang diễn ra thì cô nàng Yugoslav nói rằng cô ta đã bị một chiếc ly thủy tinh rơi từ cái giá xuống cắt vào mặt (không hề có cái giá nào ở Copacabana cả). Đó là luật im lặng, hoặc là cái mà các cô gái điếm Italia thích gọi là omertà (xuất phát từ tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là Nam tính – đây là một thái độ hành xử phổ biến ở các vùng phía nam Italia, như Italia, Sicily, Calabria, và Campania, nơi các tổ chức tội phạm như mafia phát triển mạnh. Omertà thường được định nghĩa chung là “luật im lặng”): bất kỳ vấn đề gì được giải quyết ở Rue le Berne, từ chuyện yêu đương cho đến chết choc, tất cả sẽ được giải quyết, nhưng không có sự can thiệp cuả luật pháp. Ở đó, họ làm theo luật cuả riêng họ.

Cảnh sát biết về omertà và cũng biết rằng cô gái này đang nói dối, nhưng họ không cố chấp – việc bắt giữ ai đó, gây khó dễ cho họ và rồi tống họ vào tù sẽ tiêu phí mất rất nhiều tiền đóng thuế của người Thụy Sĩ. Milan cảm ơn họ vì đã phản ứng kịp thời và đến một cách nhanh chóng, nhưng anh ta nói, đây hoàn toàn chỉ là một sự hiểu lầm, hoặc là chủ một câu lạc bộ đối địch nào đó đang cố gây rắc rối.

Ngay khi cảnh sát rời đi, anh ta yêu cầu hai cô gái không được đến câu lạc bộ nữa. Xét cho cùng thì Copacabana là một nơi mang không khí gia đình (một lời tuyên bố mà Maria thấy khó mà hiểu thấu được) và nó có một danh tiếng để giữ gìn (điều này còn khiến nàng ngạc nhiên hơn). Ở đó không có việc đánh nhau, bởi vì luật lệ đầu tiên là phải tôn trọng khách hàng của những đồng nghiệp khác.

Luật lệ thứ hai là sự thận trọng tuyệt đối, “giống như một nhà băng Thụy Sĩ”, anh ta nói vậy. Đây là nói trên quy mô lớn, bởi vì, ở đó, các cô gái có thể tin cậy vào các khách hàng, những người đã được lựa chọn như là một ngân hàng chọn lọc khách hàng, dựa trên tình trạng tài chính hiện thời của họ và dựa trên những lời giới thiệu mang tính cá nhân. Đôi khi cũng có sai lầm; như một vài trường hợp hiếm hoi khách không thanh toán, hay các cô gái bị làm cho sợ hãi, hoặc bị đối xử thô bạo, nhưng trong nhiều năm ròng Milan đã đấu tranh để tạo lập và phát triển danh tiếng của câu lạc bộ, Milan đã trở thành một chuyên gia trong việc nhận diện ai là người nên được mời đến hay ai là kẻ không nên. Không một cô gái nào biết chính xác các tiêu chuẩn này là gì, nhưng họ vẫn thường thấy một vài người đàn ông ăn mặc bảnh bao được ông chủ câu lạc bộ nói cho biết rằng câu lạc bộ tối hôm đó đã chật chỗ (mặc dù nó trống không) và rằng nó vẫn sẽ chật chỗ vào những đêm tiếp theo (như là nói: xin đừng quay lại). Họ cũng đã thấy có những người đàn ông râu không cạo, mặc những bộ quần áo tuềnh toàng lại được Milan chào đón nồng nhiệt bằng một ly champagne. Ông chủ của Copacabana không đánh giá người ta bằng vẻ bề ngoài, và anh ta luôn luôn đúng.

Đó là một mối quan hệ công việc tốt đẹp, và dường như thích hợp cho tất cả các bên liên quan. Phần lớn các khách hàng đều là những người đã có gia đình, hoặc nắm giữ những vị trí quan trọng trong các công ty hay những nơi khác. Một số phụ nữ, những người làm việc ở đây cũng là người đã có gia đình và con cái, họ vẫn phải đi đến dự các buổi tối dành cho phụ huynh tại trường học của con cái họ, nhưng họ biết rằng họ sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào về việc bị lộ tẩy; nếu một trong những vị phụ huynh khác đã đến Copacabana, họ sẽ cũng được đảm bảo như thế và vì vậy họ không nói gì cả: đó là cách hoạt động của omertà.

Có một tình đồng nghiệp giữa những người phụ nữ, nhưng đó không phải là tình bạn; không ai kể nhiều về cuộc đời họ.Trong một vài lần trò chuyện, Maria không hề nhận thấy sự cay đắng, tội lỗi hay nỗi buồn ở những người đồng nghiệp của nàng, chỉ có một kiểu cam chịu, nhẫn nhục, và một cách chống đối ương ngạnh kỳ lạ trong mắt họ, và như thể, họ tự hào vì cái cách mà họ đối mặt với thế giới này, độc lập và tự tin. Sau một tuần lễ, bất cứ thành viên mới nào cũng được coi là “người bạn chuyên nghiệp” và nhận được sự chỉ dẫn thường xuyên để trợ giúp cho việc giữ gìn những cuộc hôn nhân không bị ảnh hưởng bởi công việc (một cô gái điếm không thể để bị nhìn thấy vì đó là một sự đe dọa đối với một gia đình ổn định), không bao giờ chấp nhận những lời mời gặp gỡ ngoài giờ làm việc, lắng nghe những lời thú tội mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào, kêu rên vào lúc cực khoái (Maria đã biết được mọi người đều làm như thế, nhưng họ không nói cho nàng biết trong ngày làm việc đầu tiên bởi vì đó là một trong những mánh lới làm ăn), nói lời chào với cảnh sát nếu gặp trên đường phố, giữ giấy phép hành nghề đúng kỳ hạn cũng như là các giấy chứng nhận sức khỏe khác, và cuối cùng là không thể tìm hiểu quá sâu vào các khía cạnh đạo đức hay luật pháp của công việc nàng đang làm; chúng vẫn là chúng, như chúng vốn thế.

Khi công việc không bận rộn, người ta hay bắt gặp Maria cầm một cuốn sách trên tay, và nàng nhanh chóng được xem như là một nhân vật trí thức trong nhóm. Đầu tiên, mọi người muốn biết liệu có phải nàng đang đọc một câu chuyện tình yêu hay không, nhưng khi họ thấy đó là những cuốn sách về các chủ đề khô khan giống như là kinh tế học, tâm lý học và – gần đây- là cách quản lý nông trại, họ đã để mặc một mình nàng tiếp tục với những nghiên cứu và ghi chép trong yên bình.

Vì nàng có rất nhiều khách hàng thường xuyên và vì nàng đến Copacabana đều đặn mỗi tối, thậm chí cả khi câu lạc bộ không bận rộn, nên nàng có được sự tin tưởng của Milan và cả sự ghen tỵ của đồng nghiệp; họ nói nàng tham vọng, kiêu ngạo, chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền – một chút trong đó là sự thật, nhưng nàng thích hỏi xem chẳng phải họ đều ở đó vì cùng một lý do hay sao.

Dù thế nào chăng nữa, những lời bình luận như thể chẳng bao giờ giết chết ai – chúng là một phần trong cuộc sống của bất cứ người nào có được thành công, và tốt nhất là nên làm quen với những điều đó, hơn là để cho chính nàng bị đi chệch khỏi hai mục tiêu: trở về Brazil vào một ngày đã được định sẵn và mua một nông trại.

Giờ đây, Ralf Hart luôn xuất hiện trong mọi ý nghĩ của nàng từ sáng sớm cho đến đêm khuya, và lần đầu tiên nàng có thể cảm thấy hạnh phúc với một người tình vắng mặt như thế - dù nàng có hơi hối hận là đã thú nhận tình yêu của mình với chàng, như thể là nàng đang mạo hiểm đánh mất mọi thứ. Nhưng nàng có gì để mất chứ, nếu nàng không hề đòi hỏi được đổi lại thứ gì? Nàng nhớ cái cách mà trái tim nàng đập nhanh hơn khi Milan đề cập rằng Ralf là – hoặc đã là – một khách hàng đặc biệt. Điều đó có ý nghĩa gì? Nàng cảm thấy bị phản bội và đố kỵ.

Cảm thấy ghen tuông là điều bình thường, mặc dù cuộc đời đã dạy cho nàng biết rằng thật vô ích khi nghĩ mình có thể sở hữu người khác – bất kỳ ai tin vào điều đó đều chỉ là đang tự lừa dối chính họ mà thôi. Bất chấp điều này, nàng vẫn không thể ngăn cản chính mình có những cảm giác ghen tuông, hoặc có những suy nghĩ thông minh, cao thượng về nó, hoặc thậm chí là nghĩ đến nó như một minh chứng cho sự yếu đuối.

“Tình yêu mạnh mẽ nhất là tình yêu có thể biểu hiện sự yếu đuối của nó. Dù sao đi nữa, nếu tình yêu của tôi là thực (và không phải chỉ là cách làm sao nhãng bản thân, lừa dối chình mình, và để cho thời gian – thứ mà có vẻ luôn đứng yên trong cái thành phố này – cũng trôi đi)”, thì tự do sẽ chinh phục sự đố kỵ và mọi nỗi đâu mà nó gây ra cho tôi, vì nỗi đau cũng là một phần của quá trình tự nhiên. Bất kỳ ai đã chơi thể thao đều biết điều này: nếu bạn muốn đạt được những mục tiêu của mình, bạn phải chuẩn bị cho việc trải qua sự khó chịu mỗi ngày, đó là sự đau đớn và thiếu thoải mái. Ban đầu, nó không dễ chịu gì và làm mai một dần động cơ thúc đẩy hành động, nhưng cùng lúc ấy bạn lại nhận thấy nó chính là một phần trong quá trình cảm thụ những điều tốt đẹp, và khi thời điểm đó đến, nếu bạn không cảm thấy đau đớn, bạn sẽ có một cảm giác rằng những bài tập thể dục không có hiệu quả như mong đợi.

Sự nguy hiểm chính là khi ta quá tập trung vào vết thương đó, cho nó một cái tên riêng, và giữ nó hiện diện thường xuyên trong những suy nghĩ của mình. Ơn Chúa, Maria đã có thể tự xoay xở để giải thoát cho bản thân nàng khỏi điều đó.

Dù vậy, đôi khi nàng vẫn bắt gặp mình đang băn khoăn tự hỏi xem giờ này chàng đang ở đâu, tại sao chàng không đến gặp nàng, nếu chàng đã thấy rằng toàn bộ câu chuyện về sân ga và ham muốn bị kìm nén là điều ngu ngốc, thì liệu có phải chàng đã ra đi mãi mãi chỉ vì nàng đã thú nhận tình yêu dành cho chàng hay không.

Để những suy nghĩ mơ mộng không biến thành sự đau khổ, nàng đã phát minh ra một phương pháp: Khi có điều gì đó tốt đẹp để làm cũng với Ralf Hart xuất hiện trong đầu nàng – có thể là lò sưởi và rượu vang, hay một ý tưởng mà nàng sẽ rất vui nếu được bàn luận cùng chàng, hoặc đơn giản chỉ là sự mong ngóng dễ chịu muốn biết khi nào chàng sẽ trở lại – Maria sẽ dừng việc nàng đang làm, mỉm cười, ngước nhìn lên trời và cảm tạ vì nàng đang được sống, và không hy vọng gì từ người đàn ông mà nàng yêu.

Còn nếu trái tim nàng bắt đầu phàn nàn về sự vắng mặt của chàng hoặc về những điều nàng không nên nói trong khi họ ở bên nhau, nàng sẽ tự nói với chính mình:

“Ồ, vậy mày muốn nghĩ về điều đó, đúng không? Được thôi, thế thì, mày hãy làm điều mày thích, trong khi tao tiếp tục những việc khác quan trọng hơn.”

Nàng sẽ tiếp tục đọc sách hoặc, nếu nàng đang ở ngoài đường, nàng sẽ chú ý đến mọi thứ xung quanh như: những màu sắc, những con người, những âm thanh- đặc biệt là những âm thanh, âm thanh của bước chân của nàng, âm thanh của những trang giấy được lật giở, âm thanh của những chiếc ô tô, âm thanh của những cuộc trò chuyện, và cuối cùng, cái ý nghĩ không thích hợp cũng bị gạt bỏ. Nếu nó quay lại sau năm phút, nàng sẽ lặp lại chu trình đó cho tới khi những ý nghĩ tự thấy chúng được chấp nhận nhưng vẫn có một sự chối từ nhẹ nhàng, chúng sẽ tránh xa nàng trong khoảng thời gian đáng kể.

Một trong những “suy nghĩ tiêu cực” của nàng là khả năng không bao giờ được gặp lại chàng. Với một chút kinh nghiệm và một sự thỏa thuận lớn với lòng kiên nhẫn của bản thân, nàng đã điều khiển để nó thành một “suy nghĩ tích cực”: khi nàng ra đi, với mái tóc dài lỗi mốt, một nụ cười trẻ thơ và một giọng nói nghiêm nghị, từ tốn. Nhiều năm sau, nếu có ai đó hỏi nàng, nơi nàng đã đến khi còn trẻ như thế nào, nàng có thể đáp rằng:

“Rất đẹp, và đáng yêu, và đáng để được yêu”

Trích từ nhật ký của Maria, trong một buổi tối làm việc chểnh màng ở Copacabana:

Sau quãng thời gian tôi đã trải qua với những người đến đây, toi đã rút ra kết luận rằng tình dục xuất hiện để được sử dụng như một chất gây nghiện: để thoát khỏi hiện thực, để quên đi những rắc rối, để thư giãn. Và giống như tất cả các chất gây nghiện khác, tình dục là môt thói quen có hại và có tính hủy hoại. Nếu một người muốn dùng những chất gây nghiện, dưới dạng của tình dục hay bất cứ thứ gì khác, thì đó là vấn đề của họ; và kết quả là những hành động sẽ tốt hơn hay tệ hơn tùy thuộc vào những lựa chọn của họ. Nhưng nếu chúng ta đang nói chuyện trong những thời kỳ tạo nên sự tiến bộ trong cuộc sống, thì chúng ta phải hiểu rằng “đủ tốt” rất khác so với “tốt nhất”.

Ngược lại với điều mà các khách hàng của tôi thường nghĩ, không phải bất cứ lúc nào chuyện tình dục cũng có thể được thực hiện. Tất cả chúng ta, ai cũng đều có đồng hồ của riêng mình, và để làm tình được, thì những chiếc kim trên cả hai chiếc đồng hồ đó phải chỉ vào cùng một múi giờ. Không phải điều đó ngày nào cũng xảy ra. Nếu bạn yêu ai đó, thì bạn không thể phụ thuộc vào việc giao hợp của hai người để cảm thấy thoải mái. Hai người sống cùng nhau và yêu nhau cần điều chỉnh những chiếc kim đồng hồ với sự nhẫn nại và kiên trì, họ cần điều chỉnh chơi đùa và “đóng kịch”, cho đến khi họ nhận ra rằng việc làm tình còn mang nhiều ý nghĩa hơn là một cuộc đối mặt, nó là một “sự âu yếm” mang tính sinh lý.

Mọi thứ đều quan trọng. Nếu bạn sống cho cuộc đời mình một cách mãnh liệt, bạn sẽ luôn trải nghiệm được niềm khoái lạc và sẽ không cảm thấy cần phải quan hệ. Khi bạn quan hệ, nó sẽ nằm ngoài sự thừa thãi, bởi vì ly rượu vang đã quá đầy để có thể chảy tràn ra một cách tự nhiên, bởi vì điều đó là không thể tránh được, bởi vì bạn đang đáp lại tiếng gọi của cuộc sống, bởi vì vào thời điểm đó, và chỉ thời điểm đó thôi, bạn vừa cho phép bản thân mình đánh mất sự kiểm soát.

Tái bút: Tôi vừa đọc lại những gì tôi đã viết: Khiếp quá! Tôi đã trở nên quá mẫn tuệ mất rồi!