Nàng đã trưởng thành rất nhiều trong khi chờ đợi khoảnh khắc này. Cuối cùng nàng đã phát hiện ra rằng tình yêu thật sự không giống như những gì nàng tưởng tượng, đó là, một chuỗi những sự kiện xáo động do năng lượng phát sinh bởi tình yêu: đính hôn, kết hôn, những đứa trẻ, chờ đợi, nấu nướng, đến công viên vui chơi vào những ngày Chủ Nhật, chờ đợi nhiều hơn, cùng nhau già đi, và kết thúc trong sự chờ đợi, rồi chồng bạn nghỉ hưu, đau ốm, cảm giác đã quá muộn để có thể cùng nhau hoàn thành giấc mơ.
Maria nhìn người đàn ông mà nàng đã quyết định dâng hiến bản thân cho chàng, và nàng quyết tâm không bao giờ tiết lộ những cảm xúc của mình với chàng, bởi vì những gì nàng đang cảm thấy bây giờ vượt xa bất cứ một hình dạng xác định nào, thậm chí nó còn không phải là một hình dạng vật chất. Còn chàng có vẻ thanh thản, thoải mái hơn, như thể chàng đang bước vào quãng thời gian thú vị nhất cảu cuộc đời chàng. Chàng đang vừa cười vừa kể cho nàng nghe về chuyến viếng thăm Munich gần đây của chàng để gặp giám đốc một viện bảo tàng quan trọng.
“Ông ta hỏi liệu các bức tranh vẽ những khuôn mặt của Geneva đã hoàn thành hay chưa. Anh nói rằng anh vừa mới gặp một người quan trọng mà anh muốn vẽ, một phụ nữ tràn ngập ánh sáng. Nhưng anh không muốn nói về mình, anh muốn ôm em vào lòng. Anh khao khát em.”
Khao khát. Khao khát ư? Khao khát! Đó là điểm khởi đầu của tối nay, bởi vì đó là điều nàng biết rất rõ!
Chẳng hạn như việc bạn đánh thức sự khao khát bằng cách không lập tức giao nộp thứ mà niềm khao khát đó đang hướng tới.
“Được thôi, vậy thì, hãy cứ khao khát em. Đó chính là cái chúng ta đang làm lúc này. Anh chỉ cách em chưa đầy một thước, anh đã tới câu lạc bộ, trả tiền cho sự phục vụ của em, và anh biết anh có quyền chạm vào em. Nhưng anh không dám. Hãy nhìn em. Nhìn em và tưởng tượng rằng có thể em không muốn anh nhìn em. Hãy tưởng tượng ra điều đang ẩn giấu dưới bộ váy của em.”
Maria luôn mặc đồ đen để đi làm, và nàng không thể hiểu vì sao các cô gái ở Copacabana lại luôn cố gắng để trông có vẻ khêu gợi trong những chiếc váy cắt ngắn và lòe loẹt của họ. Còn nàng thì cho rằng có lẽ sẽ tạo hứng thú hơn cho một người đàn ông nếu nàng ăn mặc giống như bất cứ người phụ nữ nào mà anh đã gặp ở văn phòng, trên đoàn tàu hay trong ngôi nhà của một người bạn nào đó của vợ anh ta.
Ralf nhìn nàng. Maria cảm thấy như chàng đang cởi dần váy áo của nàng và nàng thấy thích được khao khát như thế - không có một sự liên hệ nào cả, như thể nàng đang đứng trong một nhà hàng hay đang đứng xếp hàng trong một rạp chiếu phim.
“Chúng ta đang ở một sân ga”, Maria tiếp tục. “Em đang đứng cạnh anh, đợi một chuyến tàu, nhưng anh không biết em. Ánh mắt em bắt gặp ánh mắt anh, một cách tình cờ, và em không nhìn đi chỗ khác. Anh không biết điều em đang cố gắng nói, vì mặc dù anh là một người đàn ông thông minh, có thể nhìn thấy được “ánh sáng” của những người khác, nhưng anh vẫn không đủ nhạy cảm để nhìn thấy thứ ánh sáng đang soi rọi.”
Nàng đã được biết về “rạp hát”. Nàng đã muốn nhanh chóng quên đi khuôn mặt của viên quản trị người Anh đó, nhưng hắn ta đang ở đây, dẫn dắt trí tưởng tượng của nàng.
“Đôi mắt em không thể rời khỏi cặp mắt của anh, và em có thể băn khoăn tự hỏi: “Mình có biết anh ta đến từ đâu không nhỉ?” Hay là chỉ vì em bị mất trí thôi. Hay em có thể e ngại trước vẻ bề ngoài thân thiện đó; có lẽ anh biết em, và bởi vậy em khiến anh băn khoăn trong giây lát, cho đến khi rõ ràng hơn, anh thật sự biết em, hay đó chỉ là một sự nhầm lẫn vì vẻ bề ngoài giống nhau.
Nhưng có thể em cũng đang mong muốn một điều giản dị nhất trên thế giới này: kiếm tìm một người đàn ông. Có thể em đang cố gắng chạy trốn nỗi sợ hãi một tình yêu bất hạnh. Có thể em đang hy vọng trả thù cho chính mình vì một sự phản bội mới đây và đến sân ga này để tìm kiếm một người xa lạ. Có thể em muốn được là cô gái điếm của anh chỉ trong một đêm, để làm một điều gì đó khác với cuộc sống nhàm chán của mình. Thậm chí có thể em là một cô gái điếm đang đứng chờ khác để làm việc.”
Một khoảng im lặng; Maria đã quẫn trí rồi. Nàng trở lại căn trong khách sạn đó, nhớ sự nhục nhã đó – “vàng”, “đỏ”, đau đớn và một cuộc thỏa thuận lớn cho sự khoái cảm. Lần đối mặt đó đã khuấy động tâm hồn nàng theo cái cách mà nàng không thích một chút nào.
Ralf để ý thấy và cố gắng đưa nàng quay lại sân ga đó.
“Trong lần gặp gỡ này, em cũng khao khát anh chứ?”
“Em không biết. Chúng ta không nói chuyện. Anh không biết.”
Nàng lại trở nên lãng trí. Cái ý tưởng về “rạp hát” đó đang chứng minh rằng nó thật sự rất hữu ích; nó lôi ra một con người thật sự và lái con người đó tránh xa những con người giả dối vẫn sống bên trong chúng ta.
“Sự thật là em đã không nhìn đi chỗ khác, và anh không biết phải làm gì. Anh có nên tiếp cận em không? Anh bị từ chối thì sao? Em sẽ gọi bảo vệ thì sao? Hay có thể em sẽ mời anh đi uống cà phê?”
“Anh đang trên đường từ Munich trở về”, Ralf Hart nói, và giọng nói của chàng có một thanh âm thật khác lạ, như thể họ mới gặp nhau lần đầu. “Anh đang nghĩ đến bộ sưu tập những bức họa nhân vật nổi tiếng theo chủ đề tình dục, họ mang nhiều mặt nạ khác nhau để tránh không bao giờ phải trải qua một cuộc đối đầu thật sự.”
Chàng biết về “rạp hát” đó. Milan đã từng nói rằng chàng cũng là một “khách hàng đặc biệt”. Một hồi chuông báo động ngân lên, nhưng nàng cần thời gian để suy nghĩ.
“Vị giám đốc viện bảo tàng đó đã nói với anh rằng: anh định chọn chủ đề nào cho tác phẩm tới của anh? Anh nói: Về những phụ nữ cảm thấy tự do khi kiếm sống bằng việc làm tình. Ông ta nói: Đó không phải là tác phẩm nghệ thuật; chúng ta gọi những phụ nữ như thế là “gái điếm”. Và anh nói: Tốt thôi, họ là gái điếm; tôi sẽ nghiên cứu lịch sử của họ và tạo ra một tác phẩm trí tuệ hơn, gần gũi hơn với thị hiếu của những người đến tham quan viện bảo tàng của ông. Tất cả là văn hóa, ông thấy đấy. Vấn đề ở đây là tìm kiếm một phương thức dễ chịu để giới thiệu một điều mà xét trên phương diện nào đó nó có vẻ rất khó thực hiện.
Ông giám đốc đó vẫn khăng khăng: Nhưng tình dục không phải là một điều cấm kỵ nữa. Nó đã được khai thác quá nhiều trong các tác phẩm rồi, vì thế rất khó có thể sáng tạo ra một tác phẩm mới theo chủ đề này. Anh nói: Ông có biết ham muốn tình dục đến từ đâu không? Từ bản năng của chúng ta, nhưng mọi người đều biết điều đó. Làm sao ông có thể tổ chức một cuộc triển lãm tuyệt vời nếu tất cả những gì chúng ta đang nói đến ở đây chỉ là khoa học? Tôi muốn nói về cách con người giải thích sự cuốn hút đó, cái cách mà, hãy nói, như một triết gia giải thích về nó. Ông giám đốc yêu cầu canh cho ông ta một ví dụ. Anh nói là nếu, anh đang trên đường về nhà, có một phụ nữ nhìn anh, thì anh sẽ tiến đến và nói chuyện với cô ấy; anh sẽ nói với cô ấy rằng, vì chúng ta là những người xa lạ, chúng ta có quyền tự do làm bất cứ điều gì chúng ta muốn, để làm sống dậy tất cả những tưởng tượng hoang đường, sau đó trở về nhà với những người chồng, người vợ của chúng ta và không bao giờ gặp lại nhau nữa. Và rồi ở sân ga đó, anh gặp em.”
“Câu chuyện của anh thật thú vị, nó thú vị ở chỗ nó có nguy cơ giết chết sự đam mê.”
Ralf cười và đồng ý. Họ đã uống hết một chai rượu vang và chàng đi vào bếp để lấy thêm chai nữa; nàng ngồi đó nhìn chăm chú vào lò sưởi, biết rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng cùng lúc ấy, tận hưởng bầu không khí ấm áp dễ chịu này, nàng vừa cố quên đi hình ảnh của viên quản trị người Anh, lại vừa có cảm giác muốn đầu hàng, buông xuôi tất cả.
Ralf rót đầy ly của cả hai, và Maria hỏi:
“Em tò mò một chút, anh làm cách nào để kết thúc câu chuyện với ông giám đốc bảo tàng vậy?”
“Vì anh đang nói chuyện với một nhân vật trí thức, nên anh trích dẫn Plato (Plato ‘428-427 sau Công nguyên hoặc 348- 347 sau Công nguyên’ triết gia Hy Lạp cổ đại, cùng với người thầy thông thái Socrates, và người học trò Aristotle, ông đã tạo nên nền tảng của triết học phương Tây). Theo như triết gia này, thì trong thời kỳ khởi đầu của sự sáng tạo, đàn ông và phụ nữ không giống như họ bây giờ; chỉ có một người tồn tại, khá lùn, có cơ thể và một cái cổ, nhưng đầu của nó có hai khuôn mặt nhìn về hai hướng khác nhau. Nó như là hai sinh vật được gắn lại với nhau ở phía sau lưng, với hai bộ phận sinh dục, bốn chân và bốn tay.
Tuy nhiên, các vị thần Hy Lạp đã ghen tỵ, bởi vì sinh vật bốn tay này có thể làm việc chăm chỉ hơn, vứi hai khuôn mặt nên nó luôn cảnh giác và không thể bị bất ngờ, và với bốn chân thì nó có thể đứng hay đi bộ lâu mà không thấy mệt. Thậm chí còn nguy hiểm hơn nữa khi sinh vật này có hai bộ phận sinh dục khác nhau nên nó không cần có một sinh vật khác để tiếp tục duy trì nòi giống.
Zeus, vị chúa tể tối cao của đỉnh Olympus, đã nói: “Ta đã có cách để làm mất đi sức mạnh của những sinh vật nguy hiểm này.”
Và thần đã cắt sinh vật này ra làm hai bằng một tia sét, vì thế mà tạo ra đàn ông và đàn bà. Điều này đã khiến dân số thế giới tăng lên, cùng lúc ấy, làm những cư dân của thế giới bị thất lạc và yếu đi, vì vậy cho đến nay họ vẫn phải đi tìm một nửa đã mất của mình và ăn nằm với nó, trong quá trình giao hợp, họ lấy lại được sức mạnh trước đây của họ, khả năng của họ để tránh khỏi bị phản bội và sức chịu đựng để có thể đi bộ trong những khoảng thời gian dài và chịu đựng được công việc nặng nhọc. Trong sự giao hợp ấy, hai cơ thể được tôi luyện để hòa lại làm một, cái đó chúng ta gọi là tình dục.”
“Câu chuyện đó có thật chứ?”
“Theo triết gia Hy Lạp, Plato, thì là như vậy.”
Maria đang nhìn chàng như bị thôi miên, và sự trải nghiệm của đêm hôm trước đã hoàn toàn biến mất. Nàng thấy người đàn ông đang ở trước mặt nàng bây giờ cũng đang tràn đầy cùng một thứ “ánh sáng” mà chính chàng đã từng nhìn thấy ở nàng, chàng hoàn toàn nhập tâm vào việc kể câu chuyện kỳ lạ đó cho nàng nghe, đôi mắt chàng rạng ngời không phải vì sự ham muốn mà là vì niềm vui sướng.
“Em có thế hỏi anh một điều không?”
Ralf nói nàng có thể hỏi bất cứ điều gì nàng muốn.
“Liệu có thể biết được tại sao, sau khi các sinh vật bốn chân bị thần linh tách đôi, một cài kẻ lại quyết định rằng sự giao hợp có thể chỉ đơn thuần là một thứ giao dịch kinh doanh, và thay vì làm tăng thêm sinh lực cho con người, nó lại làm giảm bớt đi?”
“Em ám chỉ việc làm điếm?”
“Phải. Anh có thể khám phá ra liệu ngay khi bắt đầu, tình dục đã là một cái gì đó thiêng liêng không? ”
“Nếu em muốn”, Ralf đáp, “mặc dù nó không phải là điều gì đó mà anh đã từng nghĩ đến, hay là theo như anh biết, không có bất kỳ ai khác nghĩ đến. Có thể không hề có bất cứ tác phẩm văn chương nào về cái đề tài này.”
Maria không thể chịu đựng áp lực này lâu hơn nữa:
“Đã bao giờ điều đó xảy đến với anh chưa, những phụ nữ, cụ thể là những cô gái điếm, có thể yêu?”
“Có, nó đã xảy ra. Nó đến với anh vào cái ngày đầu tiên, khi chúng ta ngồi trong quán cà phê đó và anh nhìn thấy ánh sáng của em. Và rồi, khi anh quyết định mời em một ly cà phê, anh đã lựa chọn niềm tin vào mọi thứ, thậm chí vào khả năng em có thể trả lại cho anh cái thế giới mà anh đã rời bỏ từ lâu, rất lâu rồi.”
Giờ thì không có đường để quay lại nữa. Maria, đang trong vai trò một giáo viên, kìm chế chính mình, nếu không nàng sẽ hôn chàng, ôm chặt lấy chàng và cầu xin chàng đừng rời bỏ nàng mất.
“Hãy quay lại sân ga đó đi”, nàng nói. “Hoặc, tốt hơn, hãy quay trở lại căn phòng này, vào cái ngày chúng ta ngồi ở đây lần đầu tiên, khi anh công nhận sự tồn tại của em và tặng cho em một món quà. Đó là cố gắng đầu tiên của anh để bước đến tâm hồn em, lúc ấy anh đã không chắc liệu anh có được chào đón hay không. Nhưng, như anh đã nói trong câu chuyện của anh, sự tồn tại của con người đã một lần bị chia cách và giờ đây họ đang cố tìm kiếm sự giao hợp để hợp nhất họ lại. Đó là bản năng của chúng ta. Nhưng nó cũng là lý do để chúng ta chịu đựng tất cả những khó khăn gặp phải trên con đường kiếm tìm ấy.
Em muốn anh nhìn em, nhưng em muốn anh nhớ là em không để ý việc anh đang nhìn. Sự ham muốn ban đầu là quan trọng bởi vì nó bị che giấu, bị cấm đoán, và không được tán thành. Anh không biết liệu có phải anh đang nhìn vào một nửa đã mất của anh hay không; cô ấy cũng không biết, nhưng có điều gì đó đang kéo hai người lại với nhau, và anh phải tin ở sự thật: anh là “một nửa còn lại” của cô ấy.”
Tôi đang lấy tất cả những điều này từ đâu? Tôi đang rút nó ra từ sâu thẳm trái tim tôi, bởi vì đó là điều tôi luôn mong muốn. Tôi vẽ lên những giấc mơ này từ giấc mơ của chính tôi với tư cách là một người phụ nữ.
Nàng tuột quai váy khỏi bờ vai mình, để lộ một bên ngực trần.
“Sự ham muốn không phải là cái anh nhìn thấy, mà là thứ anh tưởng tượng ra”
Chàng đang nhìn vào một người phụ nữ với mái tóc đen, mặc trang phục màu đen, ngồi trên sàn phòng khách của chàng, và đang tràn đầy những ham muốn vô lý, giống như là lò sưởi đang cháy giữa mùa hè vậy. Phải, chàng sẽ vui lòng tưởng tượng về cái mà bộ trang phục kia đang che giấu; chàng có thể đoán được kích cỡ bầu ngực của nàng, và chàng biết rằng nàng không thực sự cần đến chiếc áo nịt ngực đang mặc kia, mặc dù có thể nàng phải mặc nó chỉ vì công việc. Bầu ngực của nàng không lớn cũng không quá nhỏ, chúng đơn giản là tươi trẻ. Đôi mắt nàng không ban tặng điều gì đó; nàng đang làm gì ở đây? Tại sao chàng lại đang cố gắng trong mối quan hệ lố bịch và nguy hiểm này, khi mà chàng không gặp bất cứ vấn đề gì trong việc tìm kiếm những người phụ nữ? Chàng giàu có, còn trẻ, nổi tiếng và đẹp trai. Chàng yêu công việc của mình; chàng yêu những người phụ nữ mà chàng đã kết hôn; chàng đã được yêu. Chàng là người làm theo tất những luật lệ và tiêu chuẩn trên đời này, chàng có thể hét lên thật to rằng: “Tôi hạnh phúc.”
Nhưng chàng không hạnh phúc. Trong khi phần lớn nhân loại đang sục sạo để tìm một mẩu bánh mì, một mái nhà che đầu và một công việc cho phép họ sống với phẩm giá và lòng tự trọng của bản thân, thì Ralf Hart đã có tất cả những thứ đó, và chúng chỉ khiến chàng cảm thấy bất hạnh hơn. Nếu nhìn lại cuộc đời chàng mới đây thôi, có thể hai hoặc ba ngày chàng mới ngủ dậy, nhìn mặt trời – hoặc trời mưa – cảm thấy vui vì được thấy bình minh, chỉ vui, mà không mong muốn gì, không có kế hoạch gì hay đòi hỏi điều gì. Ngoài những ngày đó, phần còn lại của cuộc đời chàng tiêu phí trong những giấc mơ, cùng sự nản lòng và việc nhận thức được – một khao khát vượt xa khỏi bản thân chàng, vượt xa khỏi những giới hạn của chính chàng; chàng đã dành cả cuộc đời để cố thử chứng minh một điều gì đó, nhưng chàng không biết nó là gì hoặc dành cho ai.
Chàng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, người phụ nữ được bao bọc kín đáo trong màu áo đen, là người chàng đã tình cờ gặp, dù trước đây chàng từng nhìn thấy nàng trong câu lạc bộ đêm và thoáng nghĩ rằng nàng dường như không thuộc về nơi đó. Nàng đã yêu cầu chàng thèm muốn nàng, và chàng đã thèm muốn nàng mãnh liệt, vượt xa cả điều nàng có thể tưởng tượng, nhưng đó không phải vì bầu ngực của nàng, không phải vì thân thể nàng, mà vì sự đồng hành của nàng, điều mà chàng hằng khao khát. Chàng muốn ôm lấy nàng và ngồi đó trong im lặng, ngắm nhìn ngọn lửa, uống rượu vang, rồi có thể hút một điếu thuốc; như thế là đủ. Cuộc sống được tạo ra từ những điều thật giản dị; chàng đã quá mệt mỏi vì tất cả những năm tháng chàng bỏ ra để kiếm tìm một điều gì đó, dù chàng không biết rõ về nó.
Và giờ đây, nếu chàng làm điều đó, nếu chàng chạm vào nàng, tất cả sẽ biến mất. Vì chàng không chắc nàng có nhận ra việc được ở bên cạnh nàng với chàng là niềm hạnh phúc, dù rằng chàng có thể nhìn thấy “ánh sáng” ở nàng. Có phải chàng đang phải trả giá không? Phải, và chàng sẽ tiếp tục trả giá chừng nào điều đó còn khuất phục được nàng, để được ngồi cùng nàng bên bờ hồ nói về tình yêu, và để được nghe nàng nói về điều đó. Tốt hơn hết là không nắm bắt bất cứ một cơ hội nào, không vội vàng gấp gáp, và không nói bất kỳ điều gì cả.
Ralf Hart thôi việc giày vò bản thân và một lần nữa tập trung hơn vào trò chơi mà họ vừa cùng nhau tạo ra. Người phụ nữ trước mặt chàng đã đúng; rượu vang, lò sưởi, những điếu thuốc và sự đồng hành không đủ cho họ; một kiểu say mê khác, một ngọn lửa nóng bỏng khác là điều bắt buộc phải có.
Maria mặc một chiếc váy hai dây; nàng đang để trần một bên ngực; và chàng có thể nhìn thấy làn da của nàng, sẫm màu chứ không xanh tái. Chàng thèm khát nàng. Chàng thèm khát nàng mãnh liệt.
Maria nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt Ralf. Biết rằng mình đang được khao khát, nàng bị kích động hơn bất cứ điều gì khác. Những công thức máy móc đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa – Em muốn làm tình với anh, em muốn kết hôn, em muốn anh để có khoái lạc tột cùng, em muốn anh để có một đứa con, em muốn trao gửi tất cả. Không, sự khao khát hoàn toàn là xúc cảm tự do, nó được thả ra trong không khí, sự rung động, nó lấp đầy cuốc sống bằng sự quyết tâm để có được một điều gì đó – và thế là đủ, sự khao khát sẽ mang tất cả tới trước nó, sẽ chuyển dời cả núi, sẽ khiến nàng có cảm giác ẩm ướt.
Khao khát là khởi nguồn của mọi điều – nó khiến nàng rời khỏi đất nước của mình, khám phá một thế giới mới, học tiếng Pháp, vượt qua những định kiến của bản thân, mơ về cái nông trại riêng của mình, yêu mà không đòi hỏi đền đáp, cảm thấy mình là một người phụ nữ đơn giản chỉ vì có một người đàn ông đang nhìn nàng. Với một sự chậm rãi được tính toán trước, nàng tuột nốt dây áo kia, và chiếc váy trượt khỏi thân nàng rơi xuống. Sau đó nàng cởi bỏ áo ngực. Và nàng ở đó, phần trên để trần, băn khoăn tự hỏi liệu chàng có lao đến với nàng, chạm vào nàng, thốt ra những lời thề nguyện yêu đương, hay chàng đã đủ tinh tế để cảm nhận được khoái cảm tình dục ngay trong bản thân sự khao khát đó.
Mọi thứ quanh họ bắt đầu biến đổi, tất cả âm thanh đều biến mất; lò sưởi, những bức tranh và những cuốn sách dần tan biến, tất cả nhường chỗ cho một trạng thái xuất thần siêu thực, ở đó chỉ có duy nhất một thứ tồn tại, sự khao khát, và không còn điều gì quan trọng nữa.
Chàng vẫn không cử động. Đầu tiên, nàng cảm thấy có đôi chút e thẹn trong mắt chàng, nhưng điều đó diễn ra không lâu. Chàng đang nhìn nàng, và trong thế giới tưởng tượng của chàng, chàng đang vuốt ve nàng bằng những lời nói, họ đang làm tình, mồ hôi toát ra, cuốn chặt lấy nhau, hòa lẫn sự dịu dàng và mãnh liệt, họ gọi nhau tuyệt vọng và cũng rên lên trong niềm khoái lạc.
Trong thế giới thực này, dù hai người không nói lời nào, cũng không hề cử động, nhưng chính điều đó còn khiến nàng thấy bị kích thích hơn, bởi vì nàng cũng được tự do để nghĩ đến bất cứ điều gì nàng thích. Nàng đang muốn chàng chạm vào nàng một cách dịu dàng, nàng đang mở rộng đôi chân, nàng đang thủ dâm ngay trước mặt chàng, đang nói những điều lãng mạn nhất và những điều dâm dục nhất, như thể họ là một và vẫn luôn là thế; nàng có vài cơn cực khoái, nàng những muốn đánh thức những người láng giềng, đánh thức cả thế giới này bằng những tiếng kêu gào của nàng. Người đàn ông của nàng đang ở đây, đó là người đang mang đến cho nàng khoái lạc và niềm vui sướng, với người đó nàng có thể là con người thật sự của nàng, với người đó nàng có thẻ nói về những vấn đề của riêng nàng trong chuyện chăn gối, và nói với chàng rằng nàng vui như thế nào khi được ở cùng chàng đến hết đêm nay, đến hết tuần này, đến hết cuộc đời nàng.
Những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên vầng trán họ. Đó là vì hơi nóng của lò sưởi, người này nói thầm trong tâm trí với người kia. Nhưng cả người đàn ông và người đàn bà ở trong căn phòng đó đều đã chạm đến giới hạn của họ, kiệt sức trong thế giới tưởng tượng của họ, cùng nhau trải qua những khoảnh khắc tuyệt vời. Họ cần phải ngừng lại, bởi nếu họ tiến thêm một bước nữa, phép màu đó sẽ bị hiện thực làm tan biến mất.
Rất chậm rãi, bởi vì kết thúc luôn khó khăn hơn là sự khởi đầu, nàng mặc lại áo ngực và che đi bầu ngực của mình. Vũ trụ lại quay về như nó vốn có, mọi thứ xung quanh họ hiện dần trở lại, nàng kéo chiếc váy lên, mỉm cười và nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt chàng. Chàng nắm lấy bàn tay nàng và áp nó vào má mình, không biết chàng đã giữ nó ở đó bao lâu, hay giữ chặt đến mức nào.
Nàng muốn nói với chàng rằng nàng yêu chàng. Nhưng điều đó sẽ phá hỏng mọi thứ, nó có thể khiến chàng hoảng sợ, hoặc, tồi tệ hơn, có thể khiến chàng nói rằng chàng cũng yêu nàng. Maria không muốn điều đó vì sự tự do trong tình yêu của nàng là tùy thuộc vào việc nàng không đòi hỏi hay hy vọng một điều gì.
“Không người nào có thể biết được rằng việc trải qua khoái lạc trước cả khi chạm vào người kia là điều hoàn toàn có thể. Những lời nói, những cái nhìn, tất cả chúng đều chứa đựng bí mật cũa vũ điệu này. Nhưng đoàn tàu đã đến rồi, chúng ta sẽ đi những con đường riêng của mình. Em hy vọng có thể đi cùng anh trên cuộc hành trình tới…nơi nào?”
“Trở lại Geneva”, Ralf đáp.
“Bất cứ ai là người hay quan sát, hay khám phá, họ sẽ biết rằng nguồn sinh lực của nhục cảm còn đến trước cả khi nhục cảm hiện diện. Niềm khoái lạc vĩ đại nhất không phải là nhục cảm, mà chính là niềm đam mê và cùng với nó quan hệ chăn gối được thực hiện. Khi sự đam mê mãnh liệt lên tới cao độ, thì sự giao hợp sẽ cũng hoàn tất điệu nhảy đó, nhưng bản thân việc giao hợp không bao giờ là mục đích chính yếu cả.”
“Em đang nói về chuyện yêu đương cứ như là một cô giáo vậy.”
Maria tiếp tục nói, bởi vì đây là phương thức phòng vệ của nàng trước chàng, là cách nàng nói về mọi điều mà không giao nộp mình cho bất cứ điều gì cả.
“Không một ai có thể làm tình trong suốt thời gian đang yêu, kể cả khi họ không yêu cũng vậy. Khi cả hai cơ thể gặp nhau, chỉ giống như một ly nước đầy tràn mà thôi. Họ có thể ở cùng nhau nhiều giờ đồng hồ, thậm chí là nhiều ngày. Họ bắt đầu điệu nhảy đó một ngày và kết thúc nó vào ngày tiếp theo, hoặc – như niềm khoái lạc họ trải qua – họ có thể kéo dài nó mãi mãi. Không có 11 phút nào dành cho họ cả.”
“Cái gì cơ?”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
“Em xin lỗi, em không biết mình đang nói gì.”
“Anh cũng vậy.”
Nàng đứng dậy, hôn chàng và rời đi. Lần này nàng tự mở cửa trước, bởi vì theo sự mê tín của người Brazil, người chủ nhà chỉ phải mở cửa vào lần đầu tiên người khách ra về mà thôi.
Trích từ nhật ký của Maria, được viết vào buổi sáng hôm sau:
Đêm qua, khi Ralf Hart nhìn tôi, anh đã mở ra một cánh cửa, giống như anh là một tên trộm vậy; nhưng khi rời đi, anh ấy đã không mang theo thứ gì cả, không những thế, anh ấy đã để lại hương thơm của những bông hồng – anh ấy không phải là một tên trộm, anh ấy là vị hôn phu ngay trước ngày cưới đến thăm tôi.
Mỗi người đều trải qua sự khao khát của chính mình; đó là một phần trong kho báu riêng của mỗi chúng ta, mặc dù, giống như là một xúc cảm, nó có thể lái mọi người đi xa, nhưng nói chung, nó mang những người quan trọng đến gần ta hơn. Nó là một cảm xúc được tâm hồn tôi lựa chọn, và nó quá mãnh liệt đến mức nó có thể đầu độc mọi thứ và mọi người quanh tôi.
Mỗi ngày tôi chọn một sự thật mà tôi cố gắng sống cùng nó. Tôi cố gắng sống thực tế, hiệu quả và chuyên nghiệp. Nhưng tôi sẽ luôn vui sướng nếu có thể lựa chọn sự khát khao như người bầu bạn của tôi. Không vượt quá bổn phận, không làm giảm đi sự cô đơn của tôi, nhưng bởi vì nó là điều tốt đẹp. Phải, rất tốt đẹp.