1001 Đêm Tân Hôn

Chương 240: Tôi không tin

“Phòng khám?” Lương Nặc vừa nghe thấy hai từ này liền hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt căm phẫn nhìn hắn ta: “Là anh? Tất cả là anh, chính anh đã lấy đi của tôi! Tại sao, tại sao anh lại làm như thế?”

“Đừng...đừng nhìn tôi như thế, tôi là người mai mối cho cô và Bắc Minh thiếu gia đấy!”

“Tôi phải giết anh! Thả tôi ra....”

Lương Nặc ngồi trên ghế, cô cố gắng vùng vẫy, ánh mắt đầy sự căm phẫn và hận thù, tên bác sĩ nhìn thấy bộ dạng cô liền đoán rằng cô đã hiểu nhầm rồi, lập tức nói: “Giết tôi thì có tác dụng gì chứ? nhân vật nam chính của đoạn video đó cũng không phải là tôi!”

“Là ai?” toàn thân Lương Nặc run lên, sau đó cô nghiến răng nhìn anh ta chằm chằm, mỗi tế bào trong cơ thể cô đều muốn biết người đàn ông đó rốt cuộc là ai: “Anh nói cho tôi biết, người trong đoạn video là ai?”

Tên bác sĩ bình thản hỏi: “Cô thật sự muốn biết?”

“Muốn!”

“Không hối hận?”

“Không hối hận!”

“Ha ha....” tên bác sĩ cười sung sướng, hắn ta nói: “Cô nghĩ kĩ xem ai có khả năng lớn nhất ra tay với cô ở thời điểm đó? Tôi thì không tin, hai người bên nhau bao lâu như thế mà cô không hề có một chút cảm giác nào!”

Lương Nặc đang vùng vẫy bỗng dưng như khựng lại, trong đầu cô xuất hiện vô số ý nghĩ khác nhau, sau cùng khi đã bình tĩnh hơn, sắc mặt cô trắng bệch ra có phần đáng sợ.

“Không không không, không phải là anh ấy....”

“Đoán ra rồi à?” tên bác sĩ cười lạnh lùng: “Đoán ra rồi mà còn không chịu thừa nhận? Vậy cô tưởng dựa vào quyền thế của anh ta như thế, tại sao lại phải lấy một người phụ nữ như cô, bị lão phu nhân trục xuất đuổi đi rồi, nhưng vẫn nhất mực tìm cô trở lại!”

“Không phải, tất cả đều không phải do anh ấy làm, tình cảm giữa chúng tôi là tình yêu....”

“Tình yêu nực cười? anh ta thực sự yêu cô không? Yêu cô mà lại lừa cô thế à? Cô đã từng nghĩ qua chưa? Khi cô vừa mới bước chân vào Bắc Minh gia, cô bị toàn bộ người trên kẻ dưới của Bắc Minh gia mắng nhiếc coi thường rằng là kẻ không còn trinh tiết, không còn trong trắng, tại sao lúc đó anh ta không đứng ra thừa nhận rằng từ đầu tới cuối đều là do anh ta, là anh ta đã hại cô, là cô luôn trong sạch, không như họ nghĩ? Chấp nhận sự thật đi, anh ta chỉ là đang chơi đùa với cô thôi, anh ta đang lừa dối cô, lừa dối không chút áy náy!”

Ánh sáng ngoài kia vẫn rất sáng lạn rực rỡ, chiếu vào mặt tên bác sĩ, khuôn mặt đó cũng rất anh tú nhưng có phần đểu giả.

Lương Nặc bỗng nhiên cảm thấy rất bất ngờ, trong đầu cô không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ rằng Bắc Minh Dục có liên quan gì tới sự việc này.

“Tôi không tin anh.”

Lương Nặc nắm chặt hay tay thành nắm đấm, đến vết thương ở ngón tay cắt chỉ đã lâu mà vẫn đau, cô cắn chặt răng, không ngừng tẩy não cho bản thân, cô tự nói với bản thân mình rằng không được nghe hắn nói, không được nghĩ bất kì điều gì nữa.

Bắc Minh Dục thích cô là thật, anh ấy cao ngạo thế, nhất định sẽ không vì áy náy mà miễn cưỡng ở bên cô, càng không thể lừa dối cô...

Không bao giờ!

Bàn tay của bác sĩ thường trắng và sạch sẽ, tên bác sĩ này cũng không phải là ngoại lên, hắn ta cười vô cùng đắc ý, từ từ rút từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, nhếch mép cười: “Cô thực sự muốn tự lừa bản thân mình như thế à? Thế nhưng, bây giờ tôi lại cực kỳ muốn xé toạc cái bộ dạng ngụy trang đó của cô.....”

Hắn ta cầm chiếc điện thoại trong tay chỉ chỉ vẽ vẽ, sau đó tiến lại gần Lương Nặc với nụ cười thương hại.

Lương Nặc đột nhiên lắc đầu, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, từ chối anh ta tiến lại gần mình: “Đừng lại gần tôi! Tôi không muốn xem, tôi tin thiếu gia, tôi tin anh ấy....”

Cho dù càng nói như vậy nhưng trong đầu cô lại không kiểm soát được việc hình ảnh Đổng Hàn Thanh nói: “Bắc Minh Dục là tên đại lừa đảo!”

Ánh mắt tên bác sĩ tràn ngập sự độc ác, hắn nhanh chóng tiến lại gần cô, kéo tóc cô về phía sau để cho cô không thể nhắm mắt lại được, ngay sau đó, hắn giơ chiếc điện thoại lên trước mặt cô.

Khi cô chưa kịp cố gắng để nhắm mắt lại thì một bức ảnh y hệt như bức ảnh được dán đè lên ảnh cưới hiện lên trên màn hình điện thoại.

Có một điều duy nhất không giống đó là, khuôn mặt đó chưa được chỉnh sửa qua.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cô cũng nhận ra, đó là Bắc Minh Dục.

“Không phải!” khuôn mặt trắng bệch của Lương Nặc trong giây lát ướt sẫm bởi nước mắt, tim cô như đang chảy máu, cô vẫn cố gắng cứng đầu lừa dối bản thân: “Không phải anh ấy, anh đang lừa tôi....video này là giả....”

“Vị đại thiếu gia này đúng là lắm tiền nhiều của, nói cho cùng thì anh ta cũng chỉ là mượn một chút chiếc giường của tôi mà thôi, thế mà lại cho tôi những 100 vạn? He he, bây giờ tôi vớ được chậu châu báu là cô rồi, ngay đến cả phòng khám cũng chẳng muốn mở nữa....”

Tên bác sĩ cứ tự nói tự nghe vậy, Lương Nặc nghiến chặt răng, tiếng nói của cô như gằn lên phát ra từ cổ họng.

“Tôi không tin!”

“Ồ! Quên mất nói với cô, Bắc Minh thiếu gia khi đưa cô tới chỗ tôi đã đặc biệt bảo tôi kiểm tra giúp anh ta xem cô có phải là cô gái còn trinh tiết không, chỉ cần không phải thì Bắc Minh phu nhân nhất định không cần cô nữa, nhưng ai mà biết được ý trời, cô lại còn trong trắng!”

Lương Nặc dần dần như rơi vào trạng thái tê liệt, không biết có nghe được lời hắn nói không, miệng cô chỉ lẩm bẩm lặp đi lặp lại: “Tôi không tin.....”

Tên bác sĩ khẽ vỗ vào má cô cho cô tỉnh lại, hắn tiếp tục nói: “Anh ta căn bản không muốn cưới cô về ngay từ đầu, cho nên mới lấy đi cái đó của cô, làm mất đi danh tiếng của cô, để cô tới cửa của Bắc Minh gia cũng sẽ không bước vào được, ai biết được bà mẹ cô lại mở miệng đòi hai tỉ tiền thách cưới, lại còn khẳng định 100% rằng cô còn trong trắng, cô không những bước chân vào cửa của Bắc Minh gia, lại còn đeo vào tay mình chiếc nhẫn lưu truyền cả trăm năm nay của gia tộc đó....”

*

Buổi trưa, Bắc Minh Dục và Lương Vân mới nhận được điện thoại của bọn bắt cóc.

“Tiền chuẩn bị thế nào rồi?”

Bắc Minh Dục nói: “Chỉ cần Lương Nặc bình an vô sự, tiền tôi có thể cho anh, nhưng nếu anh dám đụng vào cô ấy thì tôi kể cả phải liều mạng cũng không tha cho anh!”

“Tôi chỉ cần tiền,đụng vào cô ta thì lại không lấy được tiền.” Người đàn ông nói tiếp: “Buổi chiều ba giờ gặp mặt tại cổng chính nhà thể thao của Hải Thành, nếu anh dám báo cảnh sát hay giở trò.... ”

“Tôi muốn nghe tiếng của Lương Nặc.” Bắc Minh Dục không phí lời thêm với hắn ta, anh nói: “Bắc Minh Dục tỉ không phải là con số nhỏ, tôi muốn biết Lương Nặc vẫn an toàn.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng một lát.

Mãi một lúc sau mới lại có tiếng nói.

“Nói với người đàn ông của cô vài câu?”

“...............”

“Nói gì đi!” Lương Nặc không nói ra được lời nào, tên bác sĩ tức giận tát cho cô một cái, hắn ta thở phì phò bất lực, sau đó lại nói: “Nghe thấy chưa? Cô ta sống chết không chịu mở miệng, có điều người vẫn không sao.”

Sắc mặt Bắc Minh Dục đột nhiên trầm xuống, dường như nổi cơn sóng gió trước ngày giông bão.

Sau lưng là mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm.

Lương Nặc cũng lo lắng, mồ hôi toát ra toàn thân, phẫn nộ nói: “Đồ khốn nạn, lại đi đánh một phụ nữ!”

Bắc Minh Dục đột nhiên đứng phắt lên, không nói lời nào mà đi ra ngoài.

......

Mỗi phút mỗi giây chờ đợi đều là đau khổ.

Bọn bắt cóc không kể là kẻ chuyên nghiệp hay là kẻ mới làm lần đầu, không kể chúng có nhận được tiền hay không, khả năng chúng giết người là cao hơn rất nhiều so với khả năng chúng thả người, đặc biệt là sau khi diện mạo của chúng đã bị người bị hại nhìn thấy.

Cho nên, trong lúc Bắc Minh Dục đang đợi tiền thì anh cũng vẫn cho người đi tìm tung tích của Lương Nặc.

Cuối cùng, trước một giờ, thư ký Tôn đưa về tin tức: “Tìm thấy rồi....bắt cóc thiếu phu nhân là một chiếc xe chợ màu đen, bây giờ đang ở vùng ngoại ô phía tây, có điều ở đó ngoài đường S thì tất cả đều không có camera....sâu bên trong đều là các thôn nằm rải rác nhau, tìm thấy người là rất khó khăn.”

“Tìm, tình trạng xảy ra lần trước, tôi tuyệt đối sẽ không để nó lại xảy ra lần nữa!”