1001 Đêm Tân Hôn

Chương 239: Đoạn video bị giấu lâu nay

Bắc Minh Dục lết những bước nặng nề về căn phòng ở ngự cảnh viên, nhưng lại phát hiện căn phòng tối om như mực.

Nheo mày, anh ấn công tắc bật đèn lên.

Hàng dép đi trong nhà vẫn ngay ngắn ở cửa ra vào chứng tỏ Lương Nặc không hề về nhà.

Dây thần kinh trên đầu đột nhiên như co rúm lại, anh chỉ sợ Lương Nặc đã phát hiện ra điều gì cho nên không về nhà.

Bắc Minh Dục liền rút ngay điện thoại gọi cho Lương Nặc, nhưng đầu dây bên kia chưa kịp đổ chuông mà đã có người nhấc máy, anh nhanh chóng nói: “Lương Nặc, em đang ở đâu, muộn thế....”

“A lô?” tiếng nói của anh bị cắt ngang bởi giọng nói rất thô của một người đàn ông: “Là Bắc Minh tiên sinh?”

Tiếng nói của người đàn ông đã bị thay đổi qua máy chỉnh âm, rất khó để phân biệt.

“Anh là ai?” anh nắm chặt lấy chiếc chìa khóa trong tay, lông mày nhíu lại như sắp dính vào nhau, đồng tử mắt mở rộng với sự lạnh lùng ghê sợ.

Tiếng nói ở đầu dây bên kia lúc cao lúc thấp: “Lương tiểu thư đang ở trong tay tôi, nếu không muốn tôi đụng vào thì hãy chuẩn bị lấy một tỉ, không được báo cảnh sát, không được giở trò....tôi biết anh thân phận cao quý, quyền lực ngất trời, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần một cơn gió làm lay ngọn cỏ, không những khuôn mặt xinh đẹp của Lương tiểu thư không còn nữa mà cái sinh mạng đó sẽ cũng được chôn cùng tôi!”

Con tim Bắc Minh Dục như bị co thắt lại, anh thở dài.

Nếu Lương Nặc chỉ vì biết được sự việc đó mà bỏ nhà đi còn tốt hơn.

“Thời gian và địa điểm giao dịch? Tôi cảnh cáo anh, nếu cô ấy chỉ cần chịu một sự hành hạ nào hay bị thương nhẹ ở đâu thì tôi sẽ làm cho anh phải hối hận cả đời vì việc đã làm hôm nay.”

“Đợi tin tức của tôi.”

Người đàn ông dường như còn có suy nghĩ gì khác, anh ta chỉ nói một câu ngắn gọn rồi cúp máy luôn, Bắc Minh Dục lập tức gọi điện cho thư ký Tôn: “Điều tra xem buổi chiều Lương Nặc đã đi đâu, thu thập hết hình ảnh quay được cô ấy trong camera ở khu vực gần đó về đây.”

“Lương tiểu thư...mất tích rồi?”

“Bị bắt cóc rồi, đối phương mở miệng đòi Bắc Minh Dục tỉ, bây giờ anh lập tức liên hệ với giám đốc ngân hàng Tôn, bảo anh ta nghĩ cách giúp anh rút Bắc Minh Dục tỉ, yêu cầu là tiền mặt và là tiền chẵn.”

Sau đó, anh liên hệ với người nội bộ trong cục cảnh sát, hi vọng bọn họ có thể tìm ra tung tích của Lương Nặc, nhưng nhất định phải thật bí mật, không được để cho kẻ bắt cóc phát hiện.

Khi Bắc Minh Dục sắp xếp hết công việc xong, vừa ra khỏi cửa đi xuống nhà xe liền nhận được điện thoại của Lương Vân.

“Anh bây giờ đang ở đâu?” Lương Vân mở lời trước, nói luôn với anh: “Em gái tôi bị bắt cóc rồi!”

“Cô cũng nhận được thông báo bắt cóc rồi?” Bắc Minh Dục đang mở cửa xe thì dừng lại nói, hai mắt nheo lại, sau đó từ từ kéo cửa xe ra ngồi vào trong, sau khi đeo tai nghe vào, anh nói tiếp: “Nửa giờ đồng hồ trước tôi nhận được thông báo, đối phương đòi Bắc Minh Dục tỉ, thời gian và địa điểm còn phải đợi.”

Lương Vân lạnh lùng nói: “Mẹ tôi vừa nhận được thông báo bắt cóc của bọn chúng, xem ra, bọn chúng lo anh không chịu bỏ tiền ra?”

“Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy gặp chuyện đâu.”

“Tôi không tin vào lời hứa của đàn ông lắm.”

“Sự thực sẽ chứng minh tất cả.”

.........

Khi Lương Nặc vừa tỉnh dậy, phát hiện bản thân lại bị bắt cóc cột vào một chiếc ghế, cảnh tượng trước đây bị Thẩm Ưu bắt cóc lại hiện ra trong đầu cô, cô liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh mình.

Căn phòng cũ kĩ, đổ nát, giống như được xây lên từ thế kỷ trước vậy.

Chắc là ở vùng ngoại ô hoặc nông thôn.

Điều làm Lương Nặc khó hiểu nhất đó là cửa sổ của căn phòng được mở hết ra, ánh sáng chiếu rọi thẳng vào người cô ấm áp.

Kẻ bắt cóc dường như không hề lo lắng sẽ có người đi qua nhìn thấy.

Lúc này ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân, một người đàn ông đeo mặt nạ đen đi vào, mắt anh ta hếch lên, nhìn chằm chằm vào cô: “Ồ, tỉnh rồi à?”

“Anh...biết tôi là ai không?”

“Nhị tiểu thư của Lương gia, vợ trước của Bắc Minh thiếu gia – Lương Nặc!” người đàn ông với ánh mắt mơ màng, nâng mặt nạ lên, hút điếu thuốc nói: “Cô em yên tâm, người anh em chỉ là thiếu chút tiền tiêu thôi.”

Lương Nặc mím chặt môi, nhìn chằm chằm anh ta một lúc, cô không thể xác định được diện mạo của anh ta.

“Anh thả tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anh.”

“Cái này thì không cần cô em phải lo, tôi đã ra giá với người nhà của cô em rồi!” người đàn ông cười vẻ đắc ý: “Có điều, cuối cùng cô em có về nhà được hay không thì phải xem người chồng cũ hoặc bà mẹ kế của cô em có chịu vì cô em mà bỏ tiền ra không?”

Về nhà....

Lương Nặc không dám tin kẻ bắt cóc sẽ dễ dàng thả cô!

Thế nhưng người đàn ông bắt cốc cô trên xe không chỉ có người đàn ông đang đứng trước mặt cô, hơn nữa cô cũng không rõ về địa hình mơi đây, đường núi gập ghềnh lại thêm việc xung quanh vắng vẻ toàn là rừng núi,khả năng cô có thể thoát ra ngoài là rất thấp.

Lương Nặc cố giữ lấy bình bĩnh, cô nói: “Chắc là anh vẫn có đồng bọn chứ? kể cả anh có lấy được tiền thì cũng phải chia cho bọn họ một phần đúng không?”

“Ý cô là gì?” ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên đảo quanh.

“Anh chịu thả tôi ra thì toàn bộ số tiền đó sẽ thuộc về anh.”

Nghe nói vậy, người đàn ông im lặng, nhưng chỉ vài giây sau đó, anh ta giáng cho Lương Nặc một cái tát đau điếng: “Muốn tôi phản bội anh em để thả cô ra? Ngộ nhỡ cô đem tôi nộp cho cảnh sát thì sao, tôi còn có đường sống không? Cô tưởng tôi là thằng ngốc à? Chẳng trách đại ca nói cô lắm thủ đoạn, đúng là một con cáo giả nai mà!”

Lương Nặc bị tát méo mặt đi, trước mắt hiện lên đầy ngôi sao, hai tai ù cả đi, cô chỉ nghe rõ có một câu: đại ca nói cô lắm thủ đoạn.

“Anh...đại ca của anh biết tôi?”

“Kẻ có tiền, mẹ thằng nào là không biết?” người đàn ông lại hít hai hơi thuốc, ánh mắt mơ màng nhìn cô thăm dò: “Nếu không phải đại ca ra lệnh là không được đụng vào cô, nói không chừng chúng ta còn có thể có thời gian phong đãng bên nhau? Không thể phủ nhận, thân thể cô không tới nỗi nào, chẳng trách đại ca còn giấu đoạn video cô lên giường với người đàn ông khác, lại còn không cho người khác đụng vào....”

Từng câu từng câu vang lên cạnh tai Lương Nặc, mỗi câu nói cứ như một quả bom nổ bên tai.

Cô đột nhiên trừng trừng mắt, kích động xoay người muốn thoát khỏi chiếc ghế.

“Video? Video gì? Video đến từ đâu, nói rõ cho tôi biết....”

Người đàn ông không ngờ Lương Nặc lại bị kích động như thế này, hắn ta hoảng loạng đứng phắt lên: “Câm mồm, cô làm loạn cái gì thế hả?”

“Người đàn ông lúc trước có phải là anh ta? Đại ca của anh rốt cuộc là ai? Gọi anh ta ra đây gặp tôi, gọi anh ta ra đây...”

......

Lại là tiếng bước chân truyền đến, một người đẩy cửa bước vào - một người đàn ông mặc đồ đen với thân hình cao lớn giơ chân đạp kẻ đeo mặt nạ ngã xuống đất.

“Mày đã làm gì?”

“Em...em không làm gì cả, là người phụ nữ này, cô ta dụ dỗ em thả cô ta ra!”

Khuôn mặt người đàn ông vừa bước vào trầm xuống.

Lương Nặc tập trung nhìn người đàn ông mặc đồ đen vừa mới bước vào, hai mắt cô đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hắn ta, cô cố gắng nghĩ xem đã gặp anh ta ở đâu nhưng cuối cùng câu trả lời cô tự nói với mình là không hề có ấn tượng gì.

“Anh ta nói anh có video của tôi, đó là video về cái gì? Sao anh lại có được?”

Người đàn ông mặc đồ đen dường như đơ người ra, sau đó lại giơ chân đạp cho tên kia một nhát: “Cái đồ lắm mồm, cút ra ngoài.”

Người đàn ông đeo mặt nạ quỳ gối bò qua ngoài như con chó, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại người đàn ông mặc đồ đen và Lương Nặc hai người, hắn ta cười trong yên lặng, từ từ bỏ mặt nạ ra, để lộ ra khuon mặt hoàn toàn xa lạ.

“Anh....anh là ai?”

“Lương tiểu thư đúng là quý nhân hay quên việc, trước đêm tân hôn của cô ba ngày còn ở phòng khám của tôi, hôm nay vừa mới quay người đã trở thành vị thái thái giàu có, vậy là không nhận ra kẻ hèn mọn này rồi?”