1001 Đêm Tân Hôn

Chương 170: Bắc Minh Dục đến rồi

Trên đường đi tham quan, mọi người đều thu hoạch được rất nhiều kiến thức mới, mỗi nhóm đều thảo luận các vấn đề khác nhau rất sôi nổi.

Thời gian qua đi thật nhanh, tới khi phải chuẩn bị rời đi, mọi người ai ai đều không lỡ.

“Tít tít...tít tít.”

Lương Nặc vừa ra khỏi cửa, chiếc đèn báo động bỗng nhiên sang lên đỏ chói đồng thời kêu tít tít inh ỏi, tiếp theo là các loại âm thanh khác kêu lên, còn có một tiếng nói tự động rất to: “Có người đột nhập khu vực C, có người đột nhập khu vực C....”

Khu vực C, đúng là khu vực mà đội ngũ thực tập sinh tham quan.

Uỳnh uỳnh....

Tiếng bước chân đều đặn nhanh chóng của một đội ngũ người vang lên càng lúc càng gần như đang chạy, kèm theo đó là mệnh lệnh: “Khóa chặt toàn bộ các lối ra vào, tất cả mọi người xếp hàng để kiểm tra! Không được để lọt bất kỳ kẻ trộm cắp nào.”

Đoàn thực tập sinh hoảng loạn đứng túm tụm vào một chỗ.

“Đừng sợ!” Michelson kéo tay Lương Nặc, an ủi: “Có thể do máy móc bị hỏng, sẽ không sao đâu.”

Khi mà mọi người đang tập trung lại với nhau ở cùng một chỗ, Delia đột nhiên chỉ vào Lương Nặc, giọng nói lanh lảnh phá tan không khí hồi hộp sợ hãi: “Là cô ta, là do cô ta đã ăn trộm kim cương nên máy báo động mới kêu lên như thế!”

Wiliam lạnh lùng nói ra lệnh: “Delia, không được ăn nói lung tung.”

“Thầy, em không nói lung tung! Chính mắt em nhìn thấy cô ta vừa mới bước qua cánh cửa thì hệ thống báo động vang lên!”

Lư Lâm nhanh chóng từ phía sau cùng của đội hình chạy lên phía trước, lập tức tắt máy báo động, còn chưa kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì thì đội ngũ bảo vệ đã cầm súng chạy vào khu khai thác.

“Lư Lâm, xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã xâm phạm vào khu vực này?”

“Là cô ta! Chính là người phụ nữ động phương rẻ tiền này đã ăn trộm kim cương!” Delia nói như hét lên.

“Không phải.” Lương Nặc vội vàng xua tay thanh minh, từ trước tới nay chưa bao giờ gặp phải cảnh bảo an cầm súng bao vây xung quanh như thế này nên cô cảm thấy rất sợ hãi, ánh mắt tỏ rõ sự vô tội: “Tôi không hề lấy trộm kim cương.....”

Michelson tiến lên phía trước, nắm chặt lấy bàn tay cô vô thức, lôi Lương Nặc về phía sau lưng mình.

“Có khi nào hệ thống báo động có vấn đề không? Lương Nặc không thể nào lấy trộm kim cương....hoặc...cũng có thể là trang sức trên người cô ấy dẫn tới việc cảnh báo? Đúng rồi! Tay cô ấy còn đeo một chiếc nhẫn kim cương.”

Lương Nặc quay đầu nhìn Lư Lâm, chờ đợi câu trả lời.

Lư Lâm nheo mày: “Hệ thống báo động cứ ba ngày lại được kiểm tra một lần, hơn nữa chỉ có phản ứng với loại kim cương nguyên chất chưa qua tác động gì, vì vậy không thể nào là do hệ thống có vấn đề.”

Delia đắc ý: “Xem xem, cô ta giờ không đem túi xách cũng đã lấy trộm đồ rồi, nếu cô ta còn đem túi xách vào thì không biết còn thế nào nữa đây? Sự việc rõ ràng rồi nhé, còn đợi gì nữa, mau mau đưa cô ta đi lục soát người, chắc chắn sẽ tìm ra kim cương.”

Lương Nặc trong đầu muốn đồng ý nhưng bàn tay lúc đó nắm chặt lấy túi quần, cô đột nhiên phát hiện bên trong đích thị có vật gì đó cứng cứng vẫn còn sắc cạnh – đó là một mẩu kim cương nguyên chất!

Cô hốt hoảng tròn mắt nhìn Delia.

Còn có gì để nói đây?

Rõ ràng là Delia đã thả trộm kim cương vào túi cô.

“Tôi luôn đi cạnh Lương Nặc, cô ấy không hề có cơ hội để lấy trộm kim cương.”

Đội trưởng đội bảo an đi tới trước mặt Lương Nặc với nét mặt vô cùng nghiêm khắc: “Cô à! Mời cô đi theo chúng tôi, lục soát người xong nếu không phát hiện ra điều gì tất nhiên tôi sẽ để cô đi.”

“Tôi....” Lương Nặc cắn chặt môi, lấy lại bình tĩnh, nắm chặt viên kim cương trong tay sau đó nói với bảo an: “Tôi không hề lấy trộm, nếu các người muốn kiểm tra thì đi kiểm tra camera.”

“Cô à, xin đừng ép chúng tôi phải sử dụng biện pháp cưỡng chế.” Bảo an gằn giọng nói uy hiếp.

Delia cười nụ cười đắc ý của một con hồ li: “Cô ta rõ ràng là chột dạ rồi! Nhanh nhanh đưa cô ta đi....”

Lương Nặc tay vẫn nắm chặt viên kim cương, trán toát mồ hôi.

Nơi hỗn loạn như thế này, thường thì chết một người cũng chỉ như việc thời tiết hôm nay xấu mà thôi, sẽ chẳng có ai quản cả, lúc này, Lư Lâm tiến lên phía trước, lôi bảo an ra một góc nói nhỏ vài câu.

Bảo an vừa nghe xong sắc mặt biến đổi, như không tin vào tai mình: “Thật không?”

“Thật, trong điện thoại của tôi còn có ảnh của cô ấy đây này.” Lư Lân thấp giọng nói.

Bảo an hoài nghi xoa xoa gáy: “Sự việc dù sao cũng lớn, hay là tôi đi xin ý kiến của đô đốc quản lý hãy?”

“Tôi nghe người ta nói ông chủ coi bà chủ còn hơn cả kim cương ấy, người khác chỉ động vào thôi cũng không được.” Lư Lâm nói.

Bảo an đắn đo do dự hồi lâu, sau cùng tỏ ra rất kính trọng nói với Lương Nặc: “Cô à! Thành thực xin lỗi, do hệ thống của chúng tôi có vấn đề nên đã để xảy ra sự cố này, bây giờ cô có thể đi được rồi!”

Delia trợn trừng mắt không hiểu: “Không thể nào, rõ ràng là cô ta đã lấy trộm kim cương, các người làm sao thế hả? Lẽ nào đều bị con hồ li này làm cho mê hoặc hết cả rồi à? Nhanh nhanh lục soát người cô ta!”

Wiliam kể cả có là đồ ngốc cũng biết được nhân vật đằng sau Lương Nặc không hề đơn giản, vội vàng lên tiếng: “Câm mồm lại cho tôi!”

“Em không tin cô ta không lấy trộm kim cương.”

Delia ánh mắt lộ rõ âm mưu, không thèm để ý tới lời của Wiliam mà xông thẳng vào người Lương Nặc, thò tay vào túi quần cô.

Lương Nặc vì tránh cô ta mà ngã cả xuống đất, bàn tay vung ra viên kim cương.

“Woa....hoa ra cô ta lấy trộm kim cương thật?”

“Vừa nãy sao lại nói hệ thống máy móc có vấn đề?”

“Đồ ngốc, không nhìn thấy ánh mắt háo sắc của tên hướng dẫn viên khi nhìn cô ta à? Nói không chừng người ta còn lên giường với nhau rồi ấy! Để mà đổi lại viên kim cương này? Ha ha....”

Delia sống chết nhằm vào Lương Nặc, đắc ý nhặt viên kim cương lên giơ trước mặt mọi người nói: “Nhanh đến mà nhìn, người phụ nữ động phương rẻ tiền này không những là một con hồ li chuyên đi khắp nơi để quyến rũ đàn ông mà còn là một tên trộm đáng ghê tởm!”

“Nhanh xử lý cô ta, đều nói Nam Phi có những hình phạt nặng đối với kẻ ăn cắp kim cương còn gì? Chúng tôi đều muốn xem xem.....”

Cả đoàn người tiếng thảo luận bắt đầu rộ lên.

Sắc mặt Lương Nặc đỏ lên, dùng hết sức lực đẩy Delia ra: “Là cô cố tình hãm hại tôi, tôi không hề lấy trộm kim cương, Lư Lâm, tôi muốn kiểm tra camera!”

“Cô còn muốn kéo dài thời gian à? Kẻ nào lấy trộm kim cương đều bị lôi thẳng đi xử bắn.”

Delia với ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Lương Nặc, cô ta giống như một con rắn độc đang ở tư thế chuẩn bị đớp mồi.

Lư Lâm còn chưa kịp phản ứng gì thì ở một nơi không xa truyền đến giọng nói lạnh lùng : “Ai nói cô ấy lấy trộm kim cương của tôi?”

Tiếng nói không lớn, không hùng hồn nhưng rõ ràng nhấn mạnh từng từ đi vào lòng người.

Tiếng nói vừa vang lên, mọi tiếng thảo luận bàn tán liền im bặt, bảo an cũng tự giác nhường đường, Bắc Minh Dục đường hoàng oai vệ bước qua đám người đi vào trung tâm, còn Lương Nặc thì vẫn đang ngã dưới đất, đầu tóc bù rù.

Mới có một tháng không gặp, anh vẫn phong độ như xưa còn bản thân cô thì....

Lương Nặc nghĩ vậy trong lòng đau xót, không nhịn được mà bật khóc, mắt đỏ ngầu lên trong phút chốc, Bắc Minh Dục liếc nhìn cô, ánh mắt nhìn thì như coi thường nhạo báng nhưng ẩn sâu trong đó là sự thương xót vô bờ bến.

“Chính là cô ta!” Delia cũng từ dưới đất đứng lên, chỉ vào Lương Nặc, vội vàng nói như sợ ai cướp mất lời: “Anh chính là ông chủ ở đây à? Chính cô ta đã lấy trộm kim cương, anh hãy nhanh nhanh xử.....”

Bốp.

Delia còn chưa nói hết câu thì môt cái tát rơi vào mặt cô ta.

Bắc Minh Dục từ từ thu tay về, ánh mắt lạnh lùng như dao: “Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô là ngoại lệ!”

“Anh....Anh....” Delia lấy tay đỡ mặt, nhìn Bắc Minh Dục chằm chằm.

Bắc Minh Dục đi qua cô ta, tiến lên phía trước giơ tay về phía Lương Nặc: “Nằm dưới đất đẹp lắm đây à? Nhanh đứng lên..”

“Tôi....”

Lương Nặc mím mím môi, mắt càng lúc càng đỏ.

Sao lúc nào cũng phải gặp anh trong tình trạng lúng túng, bối rối thế này chứ?