1001 Đêm Tân Hôn

Chương 169: Ông chủ, cậu có khác gì tên ăn trộm không

3-5 người được phân thành một nhóm nhỏ, mỗi người nhóm trưởng dẫn đầu đưa thành viên nhóm mình xuống xe.

Đất đá ghồ ghề, xung quanh là những hàng rào cao với những sợi dây thep gai nhọn đâm ra tuo tủo, bao xung quanh một khoảng đất rộng lớn thành một vòng tròn to khủng khiếp, bên trên còn có dòng chữ: “Không phận sự miễn vào, kẻ vi phạm sẽ bị trừng trị nghiêm ngặt.”

Đằng sau dòng chữ còn kèm theo hai hình đầu lâu đen xì.

Đi theo đội giáo viên phụ trách tiến lên phía trước một đoạn đường ngắn, bọn họ thậm chí còn nhìn thấy truyền thuyết về những người bảo vệ dùng súng như thế nào, cách đó vài mét, có những người bảo an đứng yên bất động, tay đang nắm chắc những chiếc súng loại dài đeo trên người, chỉ có ánh mắt là đi theo bọn họ từng bước một.

Dường như bọn họ là những xạ thủ.

Có những thực tập sinh lúc trước còn lớn tiếng nói không sợ thì bây giờ cũng không dám ho he làm gì, chỉ dám liếc mắt ra bốn phía nhìn xung quanh.

Người phụ trách của mỏ khai thác kim cương thì chẳng có thời gian mà quan tâm tới bọn họ, chỉ tìm một hướng dẫn viên vứt cho cả đoàn: “Chào các thực tập sinh của công ty thiết kế C&A, chào mừng mọi người đến với cơ sở khai thác kim cương Bắc Đằng, hôm nay tôi là người chịu trách nhiệm đưa mọi người đi thăm quan nơi này....”

Trong quá trình tham quan, bọn họ được biết hướng dẫn viên có tên là Lư Lâm, là người đông phương, anh ta có giọng nói truyền cảm, đã nói về không ít câu chuyện hài hước, mọi người đều rất thích anh ta.

“Chúng ta hiện nay đã bước vào tới khu vực khai thác kim cương rồi, do giá trị của kim cương là rất lớn vì vậy sự bảo vệ ở đây vô cùng nghiêm ngặt, để tránh những sai sót, mời mọi người giao nộp điện thoại và túi xách để ở phía ngoài này, mọi người hãy yên tâm, chúng tôi sẽ tuyệt đối không đụng tới đồ cá nhân của mọi người, đợi mọi người thăm quan đi ra chúng tôi sẽ trả lại cho các bạn.

Cả đoàn ngoan ngoãn giao nộp điện thoại và túi xách.

Tới lượt Lương Nặc, Lư Lâm liền dùng ánh mắt thân thiện nhìn cô, đưa tay ra ngăn lại: “Vị tiểu thư này, cô không cần phải giao lại túi xách và điện thoại.”

Lương Nặc đơ người ra không hiểu: “Tại sao lại như thế? Lẽ nào tôi không thể đi vào cũng mọi người?”

“Đương nhiên không phải vậy, mỏ khai thác kim cương của chúng tôi có thể có sự tham gia tham quan của một cô gái xinh đẹp như cô thì đó là một điều vinh hạnh cho chúng tôi.”

“Vậy tại sao tôi không cần giao nộp?”

Bạn bè đồng nghiệp đều giao nộp hết rồi, tới lượt cô thì cô không hiểu tại sao lại vậy?

Hơn nữ, cô luôn cảm thấy người hướng dẫn này nhìn cô với ánh mắt rất kì lại.

Lẽ nào, là vì bọn họ cùng là người đông phương?

Trong đầu Lương Nặc không ngừng xuất hiện những ý nghĩ lung tung, vài giây sau liền nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt người hướng dẫn viên, anh ta nói: “Thân phận cô cao quý, nhất định sẽ không bao giờ làm ra những chuyện ví dụ như lấy cắp kim cương, tôi tin tưởng cô....”

“Tôi....thân phận tôi cao quý?”

Delia nhìn thấy cảnh này, đồng tử như sắp lăn ra khỏi mắt, tức giận tiến lên phía trước: “Không được, dựa vào cái gì mà tất cả bọn tôi đều phải nộp còn cô ta thì không? Lại nói, cô ta chính là một phụ nữ đông phương rẻ tiền, cao quý chỗ nào hả? Nếu nói cao quý, những giáo viên đưa chúng tôi tới đây mới thực sụ là người có thân phận cao quý.”

Bị Delia nhắc đến, những giáo viên đưa họ tới đột nhiên hóp bụng lại thở thật sâu, rồi liếc ánh mắt nhìn Lương Nặc.

Cô ăn mặc, đồ trang sức......

Lư Lâm cười lạnh lùng nhìn Delia: “Ý của cô đây là....?”

“Mọi người cùng tới đây, thì phải được đối đãi như nhau chứ?” Delia hùng hùng hổ hổ nói: “Đừng tưởng tôi không biết từ nãy tới giờ anh cứ nhìn trộm cô ta nhé! Hức, người đông phương đúng là giống nhau cả, vừa nhìn thấy một đồng loại là như muốn nhảy bổ vào ăn thịt nhau ngay!”

Lương Nặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lư Lâm, ánh mắt anh ta không phải ánh mắt tình cảm nam nữ dành cho nhau mà là sự tôn trọng, kính nể và kính phục.

Lã nào cô có quen biết với anh ta?

“Tiểu thư, xin cô hãy chú ý lời nói của mình, nếu cô còn ăn nói tùy tiện như vậy nữa, tôi buộc sẽ phải mời cô ra khỏi đây đấy....”

“Rõ ràng là anh đang thiên vị Lương Nặc lại còn không cho tôi nói? Cô ta có gì tốt chứ? vừa bé nhỏ vừa lùn, ăn mặc trang điểm thì như một con nhà quê, hơn nữa không hề có chút khí chất nào, tôi – một người đẹp như thế này, lẽ nào anh không nhìn thấy? cô ta có gì để anh phải nịnh nọt chứ?”

Nói cách khác, người anh nên nịnh nọt là tôi đây này.

Haha....

Những thực tập sinh khác đứng xung quanh cười lớn tiếng, cũng không biết là cười vì những lời nói của Delia hay cười sự tự cao tự đại của cô ta. Những cái chỉ trỏ bắt đầu nhiều hơn, Lương Nặc cũng cảm thấy rất lúng túng.

Cô đem túi xách đặt lên bàn.

“Thân phận tôi cũng chỉ bình thương như bao người khác thôi, thật đấy!”

Cô nói với Lư Lâm rất nghiêm túc.

“Cô à, tôi nói thân phận cô cao quý thì chính là cao quý, điện thoại và túi xách cô đều không cần giao nộp, tôi xem hôm nay ai dám làm loạn nào?”

“Sợ anh đấy à?” Delia ưỡng ngực về phía trước, vênh mặt lên, để lộ bộ ngực căng đầy dưới chiếc áo trễ cổ cùng làn da trắng: “Mọi người ai cũng nhìn thấy, anh đang cố tình mượn việc công để thực hiện ý định riêng, xem xem, tôi cứ làm loạn lên để ông chủ các anh biết rồi sa thải anh đấy!”

“Delia!” thầy giáo của bọn họ nheo mày lên tiếng cắt ngang lời nói của Delia, rồi thấp giọng nói với Lư Lâm: “Xin lỗi, là do tôi quản học sinh không nghiêm để xảy ra tình trạng thế này, có điều, mọi người cùng tới từ một công ty, Lương Nặc đích thị cũng chỉ là một thực tập sinh, anh thiên vị cô ấy như thế, khó lòng làm người khác không khỏi nghi ngờ.”

Lương Nặc cũng bổ sung thêm: “Đúng vậy, điện thoại và túi xách đều là do tôi tự nguyện giao nộp, anh Lư Lâm, tuy tôi không biết tại sao anh lại cho rằng tôi có thân phận cao quý nhưng tôi thực sự chỉ là một thực tập sinh bình thường chứ không phải như anh nghĩ.”

“Thế nhưng.....”

“Thôi! Tôi để túi xách và điện thoại ở đây, chúng ta đi vào trong đi.”

Nói xong Lương Nặc để đồ xuống bàn, lập tức tiến vào bên trong khu khai thác, Lư Lâm nheo nheo mày, chỉ có thể để các thực tập sinh khác nộp đồ rồi đi vào trong.

Người giáo viên phụ trách- Wiliam đi cạnh Lư Lâm nói: “Tôi có thể nhìn ra anh không có ý nam nữ gì với cô ấy nhưng có điều, trước mặt đông người như thế, anh càng thiên vị cô ấy, cô ấy càng thấy lúng túng.”

Lư Lâm với bộ dạng đó là điều đương nhiên nói: “Cô ấy căn bản không cần đi tham quan cùng với những thực tập sinh có con mắt chó má coi thường người khác, coi người khác không ra gì, chỉ cần cô ấy muốn, ông chủ của chúng tôi rất vui lòng đóng cửa mỏ khai thác không cho người khác ra vào để cô ấy có thể một mình tham quan!”

Wiliam ngạc nhiên, há hốc mồm nói: “Anh....anh đang đùa tôi đấy à?”

Lư Lâm cười hắt ra một tiếng, không nói gì mà đi thẳng vào trong.

Sau khi đi vào mỏ khai thác, Lương Nặc đi cùng với Michelson, theo sát mọi người đi thăm quan, với sự thuyết minh giải thích của người hướng dẫn viên, bọn họ đã được nhìn thấy rất nhiều loại đá quý, kim cương nguyên chất nguyên bản, đồng thời hiểu thêm về trình tự khai thác và các kiến thức khác liên quan đến kim cương.

Nhưng không biết vì sao, Lương Nặc luôn có cảm giác bất an.

“Cậu sao thế?” Michelson nhìn cô quan tâm hỏi: “Có phải không khí ở đây không tốt nên cậu thấy không thoải mái?”

“Không, không phải....”

Cô đảo mắt nhìn quanh bốn phía, cô luôn cảm thấy ở một góc nào đó có người đang theo dõi nhất cử nhất động của cô, không biết bản thân làm gì, đều bị ánh mắt đó dõi theo.

“Vậy cậu.....”

“Không sao.” Lương Nặc thở sâu một hơi, cô nghĩ chắc do bị Delia làm cho kích động quá, cô cố gắng lấy lại tâm trạng thoải mái, cười cười nói: “Tớ cảm thấy ở đây kim cương nhiều quá làm cho tớ thấy hồi hộp phấn khích quá ấy mà.”

“Ha ha, nơi này đúng làm rất kích thích cảm quan.”

Nói rồi hai người lại đuổi theo toàn đội.

Cũng đúng lúc đó, trong phòng quản lý cao cấp của khu khai thác, Bắc Minh Dục đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, quan sát hoạt động đang diễn ra của đoàn thăm quan.

Bắt đầu từ cửa của khu khai thác tới khi vào bên trong, camera với góc quay 360 hoạt động ở khắp nơi, soi tới mọi ngóc ngách của khu khai thác.

Cùng với sự di chuyển của Lương Nặc, ống kính cũng theo đó mà di chuyển theo.

Thư ký Tôn đứng bên cạnh Bắc Minh Dục thì tự nghĩ: Ông chủ, cậu có khác gì tên ăn trộm không?