Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao: Bạn có sợ bị lãng quên?

1695 lượt xem | thứ hai, 26/10/2020 - 13:05

Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao” là một cuốn sách để đời của tác giả John Green.Tiểu thuyết “The Fault in Our Stars” sau một thời gian ngắn ra mắt đã được bình chọn là cuốn sách bán chạy nhất theo thời báo New York Times. Không những thế, cuốn sách còn được chuyển thể thành phim khá thành công, chiếm được cảm tình của nhiều độc giả. 

Vậy điều gì làm nên sức hút của cuốn sách Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao?

Cuốn sách vốn có cốt truyện được vẽ đơn giản bằng bốn gam màu chủ đạo: Xanh, đen, trắng, vàng,… Thoạt nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, tuy nhiên ẩn chứa bên sau nó là cả một hành trình có thể khiến trái tim bạn day dứt không thôi…

Mở đầu "Lỗi của những vì sao" chỉ vỏn vẹn một lời giới thiệu của Augustus – một nhân vật không chỉ các bạn, mà riêng tôi, cũng không biết là ai:

“Tôi muốn chia sẻ với mọi người về nỗi sợ của mình – nỗi sợ bị lãng quên”.

Ai mà chẳng có những nỗi sợ của riêng mình, tuy nhiên “nỗi sợ bị lãng quên” nghe thật lạ lẫm! Điều này đã thôi thúc độc giả lật mở những trang sách tiếp theo.

Câu chuyện bắt đầu nói về Hazel, một cô bé chỉ mới 16 tuổi. Ở cái tuổi đẹp nhất đời người đó, lẽ ra cô bé phải tận hưởng chúng một cách trọn vẹn nhất. Nhưng không, cô đã sớm làm quen với mùi hóa chất, với bốn bức tường trắng toát của bệnh viện. Bởi lẽ, cô mang trong mình căn bệnh ung thư! Mặc dù đã qua nhiều lần xạ trị, cô cũng chỉ có thể sống thêm vài năm nữa.

Cho đến một ngày, khi đồng ý tham gia vào câu lạc bộ dành cho những bệnh nhân ung thư, Hazel đã gặp Augustus Waters, một chàng trai bắt mắt khoảng 17 tuổi, điểm đặc biệt là ở cái chân giả của cậu ta. Cậu bị ung thư xương, những di căn của khối u ác tính đã cướp đi một bên chân của cậu. Cả hai đã không ngừng tranh luận về cái chết, mở ra những câu chuyện mới mẻ để rồi trở thành đôi bạn thân thiết cùng nhau trải qua những năm tháng cuối đời.

 Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

Nhiều lúc tôi cũng bất ngờ, tại sao họ - những bệnh nhân ung thư – vẫn luôn lạc quan đến như vậy. Thậm chí họ còn biết bản thân không sống được bao nhiêu lâu nữa nhưng nụ cười vẫn tươi tắn trên môi. Tôi không thể cảm nhận hết được những nỗi đau mà họ đang phải chịu đựng, chỉ biết rằng họ đang cố chiến thắng những yếu đuối trong lòng mình. Vì chỉ có lạc quan và mạnh mẽ, họ mới có thể tiếp tục chiến đấu để giành lấy sự sống!

Hazel từng là một cô bé yếu đuối, cô thậm chí không còn nhu cầu kết bạn với bất kỳ ai. Cô cuộn mình lại trong những tuyệt vọng và mặc cảm, cô sợ phải đối mặt với mọi người hay nhận lại những ánh nhìn xót thương như thể đây là ngày cuối mình còn sống. Cô chỉ còn cảm nhận được một ống thở oxy qua mũi và một bình hô hấp luôn nặng nề lê theo cô như hình với bóng.

Augustus thì ngược lại, cậu tuyên bố rằng: “Ta có thể đặt cái thứ giết người này giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ta”.

Đối với cậu, bệnh ung thư chỉ là một thử thách mà cuộc sống cố tình gây khó dễ cho cậu. Chúng chỉ có thể hành hạ cậu về thể xác nhưng không thể nào cướp đi sự sống hay niềm yêu đời mà cậu đang có. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy sợ hãi chính là “sự lãng quên”. Cậu muốn mọi người luôn chú ý đến cậu như một con người vẫn còn hiện diện trên thế giới này. Điều đó khiến Hazel cảm thấy ngớ ngẩn, bởi lẽ đối với cô, với cái chết đang cận kệ đó thì việc bị lãng quên cũng chỉ là sớm hay muộn.

Thế nhưng, sự chán nản của Hazel dường như đã tạm tan biến khi bên cạnh cô luôn có Gus. Tình cảm của họ đến một cách thật tự nhiên, qua những câu đối thoại đơn giản hằng ngày, những lời hỏi thăm nhẹ nhàng. Tình yêu của họ thật đẹp! Nếu ai đó hỏi tôi tình yêu đẹp nhất là gì, tôi sẽ trả lời rằng thứ tình yêu đẹp nhất là khi cả hai dù đặt ở trong nghịch cảnh nhưng vẫn chấp nhận bên cạnh nhau, bỏ qua mọi khiếm khuyết của nhau dù thời gian mà họ bên nhau không thể đếm ngược bằng chục năm, chục tháng… Và tình yêu ấy, tôi đã tìm được ở Hazel và Gus, điều này khiến tôi càng thêm yêu cuốn sách “Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao”!

Họ đã bên nhau vào những năm tháng đối mặt với tử thần như vậy. Tình yêu của họ đã lấn át đi mọi thứ, họ vô tư động viên nhau bằng những thông điệp sống có ý nghĩa. Đọc đến đây, tôi bất giác mỉm cười. Có những người chỉ vừa trải qua một chút khó khăn đã vội muốn buông xuôi, ấy vậy mà có những người không may mắn bị thần chết nhắm đến lại vô cùng lạc quan, vui vẻ, luôn khao khát cảm nhận hết hương vị cuộc đời.

Không chỉ riêng tôi mà hầu hết độc giả đọc “Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao” đều hi vọng sẽ có phép màu xảy ra.

Với những gì họ đã phải trải qua, với thứ tình yêu thiêng liêng mà họ dành cho nhau hằng ngày, họ xứng đáng nhận được một cái kết trọn vẹn hơn thế. Nhưng không, John Green đã không hề trốn tránh sự thật, rằng không có bất kỳ một phép màu nào xảy ra! Sau những mộng mơ, Hazel bắt buộc phải trở về với cuộc đời thật, với phần đời còn lại khá phũ phàng và tàn khốc. Thần Chết vẫn luôn chờ đón cô, nhưng không sao, bên cạnh cô vẫn có Augustus ấm áp. Giọng văn của John Green có chút gì đó nghẹn lại. Không ai muốn nhân vật tâm huyết của mình phải nhận một cái kết nghiệt ngã, nhưng anh không thể làm gì khác hơn.

Đến đây, tôi đã có thể giải thích cho thắc mắc của những độc giả ở trên. Vốn dĩ tác giả đặt tên cho cuốn sách này là “The Fault in Our Stars” để ám chỉ rằng những người mắc phải căn bệnh quái ác mang tên ung thư không hề có lỗi. Phải chăng đó là lỗi của những vì sao đã chiếu sai đường, vì vậy nên những người yêu thương nhau không thể bên cạnh nhau sống tiếp quãng đời còn lại…

“Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao” – một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng mà cũng đẫm nước mắt. Thế nhưng, liệu đây có hẳn là một kết thúc? Biết đâu ở thế giới bên kia, cả hai đang sống một cuộc đời mới tươi đẹp hơn, đúng không?