Trần Kiều chuyển tới Bắc Thành cạnh ngay nhà Lâm Tây. Anh tránh ra ngoài vào ban ngày, vào một buổi tối anh gặp được cô hàng xóm cạnh bên nhà mình bấy lâu nay. Cây kem ngọt ngào khiến cả hai cùng suy nghĩ.
Anh có một tuổi thơ bất hạnh, là một đứa trẻ mồ côi. Suốt một khoảng thời gian dài tuổi thơ anh phải chịu đựng bao bất hạnh, bi thương từ phía cha ruột mình. Ông ta đam mê cờ bạc, rượu chè, mỗi lần uống say đều đem mẹ con anh ra đánh gần chết mới thôi. Mẹ anh lại là một người yếu đuối, vừa cam chịu vừa che chở cho con mình. Khi lên hai mươi, một bi kịch xảy đến, ba anh hôm đó như muốn đánh chết cả hai mẹ con, mẹ anh không thể nhịn thêm nữa đánh mạnh ông ta một gậy khiến ông ta ngất đi, sợ ông ta tỉnh dậy lại càng đánh điên cuồng hơn, anh trói ông ta lại. Chuyện sau đó thì anh không rõ nữa, chỉ biết là ông ta chết rồi, anh mồ côi cha, mẹ anh bị bắt vào tù, ít năm sau đó cũng chết. Anh trở thành trẻ mồ côi.
Cô cũng không hề khấm khá hơn là mấy. Tuy Lâm Tây vẫn còn may mắn có đày đủ cha mẹ nhưng cô chưa bao giờ được cảm nhận tình yêu thương gia đình thực sự. Ngày qua ngày cô bị ám ảnh với mối hôn nhân thống cố của ba mẹ khiến cô hoàn toàn mất đi niềm tin vào tình yêu cho đến khi cô gặp anh...