Tất cả mọi người đều cảm thấy Khâu Ngôn Chí hèn tới mức không có tự tôn, hèn đến mức đáng bị người đời phỉ nhổ.
Bao gồm cả tra công.
***
Đến một ngày.
Tra công: “Khâu Ngôn Chí, cút ra ngoài.”
Khâu Ngôn Chí hơi ngẩng đầu, sương mờ lan ra trong mắt, đôi môi thoạt nhìn trắng bệch thảm hại. Giọng cậu khàn khàn, nỗi sợ hãi khiến cậu run rẩy mất khống chế: “Hạ, Hạ Châu… em… em không thể rời khỏi anh… em không đi…”
Tra công cười lạnh, quay lưng đóng sập cửa nhưng sau đó hắn sực nhớ quên mang theo ví tiền.
Về nhà mới nhìn sơ đã thấy tiện thụ đang cố hết sức bóp thuốc nhỏ mắt vào mắt mình, nhỏ xong còn lên cơn cuồng loạn với bức tường:
“Hạ Châu… Hạ Châu… em yêu anh… anh, anh đừng vứt bỏ em… em sai rồi… xin anh đấy… em yêu anh mà…”
Tiện thụ bỗng cười lăn cười bò:
“Ôi mẹ ơi, cái lời thoại này ngu vãi, chắc thằng nhãi con Hạ Châu kia nghe xong phải nghĩ mình ngầu lắm. Xồi ôi cứ nhìn cái bộ dạng vừa ngu ngốc vừa tra của nó mà xem. Ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có mẹ gì hết, đậu má đến cả kỹ thuật cũng đéo ra sao, đầu bị kẹt cửa mới nổi thích nó…”
Sau đó tiện thụ lăn đến bên chân tra công.
Mặt tiện thụ thoắt cái trắng bệch.
Mặt tra công biến đủ màu màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.
Quý khách vui lòng bỏ chặn quảng cáo với web docsach24 trên trình duyệt và tải lại trang. Vui lòng xem quảng cáo để ủng hộ team duy trì web và đăng truyện nhiều hơn.