Nàng thả mình vào nắng tháng tám đầu thu, thư thả cảm thụ mùi vị của ánh nắng, ngắm nhìn từng tia nắng từ tốn lọt qua song cửa rải xuống sảnh đường. Nơi nào ánh nắng chiếu qua, nàng đều nhìn rõ từng hạt bụi li ti bị gió khẽ lay động, tản mác khắp phòng, phảng phất chúng cũng đang được gột rửa sạch bong.
Nàng cảm nhận được ánh nắng chậm rãi men theo ngạch cửa, lên chấn song, lên bàn ghế, xà nhà rồi lủi thủi bò lên khuôn mặt mỗi người.
Lúc đó nàng nghĩ ánh nắng cũng như khúc nhạc bình lặng.
Ánh nắng bình lặng đậu lên một gương mặt bình lặng. Ấy là chồng nàng - Minh chủ của Ngũ Kiếm liên minh Lôi Nộ.
Y không hề nổi giận, gương mặt vẫn trơ khấc như khúc gỗ, không biểu lộ tình cảm. Tay y vẫn ổn định, nổi đầy những đường gân xanh ngoằn ngoèo đan nhau, nắm chắc thanh Nộ Kiếm vẫn theo bên mình suốt mười tám năm nay.