“Thèm Mùi Đất” là một câu chuyện ngắn miêu tả vô cùng chân thực về vấn đề đáng lo ngại của cuộc sống, được sáng tác bởi tác giả Bình Nguyên Lộc.
Câu chuyện kể về một cuộc họp thường trực của một hội có tên Hội Tương Tế Tỉnh B. Vấn đề bức thiết mà hội gặp phải không phải vấn đề tài chính. Ông hội trưởng đã nêu rất rõ hiện trạng hiện nay, Tỉnh B quá gần Sài gòn nên chi từ ngày thành phố nầy được thành lập cho tới năm ấy, người gốc tỉnh đó không tậu nghĩa trang riêng, ai có kha khá tiền thì đưa xác người thân về quê, không tốn kém bao nhiêu, ai nghèo lắm thì nằm đất ở nhà chùa ngoại ô nào đó. Nhưng từ những năm có biến cố, việc đưa xác về quê rất bất tiện nên nghĩa trang nầy mới được thành lập, sanh sau đẻ muộn hơn các nghĩa trang khác, nó nằm ở biên khu, không được các nghĩa trang lân cận che chở cho ở tới ba mặt, thường bị thú vật nhà của ngoại ô xa nầy phá quấy.
Và vấn đề là... thiếu người trông coi nghĩa địa...