Ban đêm ,Vân Khởi đứng trên đỉnh núi dưới bầu trời đầy sao, từng cơn gió lạnh lướt qua, thời khắc này vạn vật xung quanh đều tĩnh lặng.Ánh mắt ôn nhu của Tô Lạc lại mang ẩn chưa sự ngọt ngào, nhẹ nhàng mang theo chút tình ý mà nhìn người nam nhân trước mắt mình: "Vân Khởi, sau khi rời khỏi tổ chức, chúng ta hãy ở lại nơi đây có được không?"Dưới đôi mắt sắc bén của Vân Khởi, vậy mà lại ẩn chứa sự ôn nhu lay động lòng người : " Bảo bối, em cứ như vậy mà rời khỏi tổ chức sao?"Tô Lạc xoay người, ánh mắt phóng đến nơi xa xa ngoài bầu trời đêm kia, khi quay đầu lại thì ánh mắt đó đã mang theo hơi thở của sự vui vẻ, cô nở một nụ cười rực rỡ: " Thời gian mười mấy năm qua, mỗi ngày trải qua đều là chém giết, mỗi thời khắc đều đứng trên bờ vực tử thần không có một phút giây yên bình.
Cuộc sống như vậy đối với em đã không còn hấp dẫn nữa phải nói là chán ghét vô cùng, em đã muốn rời khỏi tổ chức từ lâu rồi, chẳng lẽ anh không muốn sao?"Nói rồi Tô Lạc lấy ra một túi gấm nhỏ, quơ quơ trước mặt Vân Khởi: " Anh đoán xem, trong túi gấm nhỏ này có gì?"Đôi mắt lấp lánh của Tô Lạc ánh lên một niềm vui sướng tràn trề.Trong lúc cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân về một tương lai tốt đẹp, đáy mắt của Vân Khởi xẹt qua một tia sáng xảo quyệt." Long Chi Giới? Em đã lấy được rồi à, sao có thể cơ chứ, em lấy được khi nào?" Đôi mắt phượng của Vân Khởi híp lại, đôi mắt hắn dịu dàng say động lòng người." Đây là em trong khoảng thời gian chấp hành nhiệm vụ ở châu Âu, nhờ may mắn nên đã lấy được.