Khi Hạ Sam tới, Mạnh Cửu cố ý giả vờ tức giận, không nói tiếng nào. Thực ra cậu không hề tức, chỉ là muốn ngạo kiều môt chút cho anh xem.
Hạ Sam cầm thức ăn trong tay, thấy Mạnh Cửu như thế thì hốt hoảng: “Xem đi, đều là món anh thích ăn nha.” Mạnh Cửu vẫn không để ý tới anh, Hạ Sam bất đắc dĩ nở nụ cười, nói rằng: “Rồi, rồi, tôi sai rồi, tôi không nên gạt anh đó là fan ảo.”
“Vì sao muốn gạt tôi?” Mạnh Cửu hỏi.
Hạ Sam nói: “Anh không thích đông người, tôi sợ weibo của tôi nhiều người như vậy, anh sẽ bỏ chạy, không follow tôi nữa.”
Mạnh Cửu hù một tiếng, nói: “Tôi đã nhận cậu làm bạn, sao có thể bỏ chạy chứ.” Mạnh Cửu nghĩ thầm, năm ấy fan CP Bất Cửu đông đảo trên diễn đàn, cậu cũng bị dọa chạy, còn kéo theo vài lâu.
“Di, thế nào mà cậu biết tôi không thích đông người?” Lúc này Mạnh Cửu mới phát hiện ra, hỏi ngược lại.
“…”