Dư Phúc Thường đích thực là con cá nhỏ may mắn thoát khỏi lưới của Diêm Vương. Ngày mẫu thân sinh hắn ra, vì là lần đầu hạ sinh nên cực kì khó khăn. Lúc hắn ra đời, toàn thân tím đen, hơi thở yếu ớt. Ai ai cũng bảo không thể sống nổi, khuyên phụ mẫu hắn không nên quá đau lòng. Nào ngờ, hắn như được ông trời thương xót, kéo khỏi vực sinh tử mà sống lại một cách kỳ diệu. Nhưng có lẽ, vì sự việc đó mà từ nhỏ đến lớn, hắn lại luôn mang bộ dạng ngốc ngốc, không biết gì.
Năm tám tuổi, hắn bắt đầu học võ thuật cơ bản cùng phụ thân. Thế rồi, không biết có phải do tư chất yếu kém hay không mà tiểu ướt năm cái quần liền. Phụ thân vì vậy mà gần như tuyệt vọng với nhi tử duy nhất là hắn. Cũng may, vì bản tính ngốc nghếch, thật thà, hắn vẫn luôn là đứa trẻ ngoan. Sau này, phụ thân cũng không còn cố chấp dạy võ nghiêm khắc với hắn nữa.
Dư Phúc Thường dần dần trưởng thành cùng với cuộc sống vô lo vô nghĩ của mình. Cho đến một ngày, hắn đột nhiên nhớ đến câu nói của cổ nhân, rằng làm người cần có thành tựu vang danh của riêng mình. Hắn cũng muốn danh tiếng của mình được lưu truyền hậu thế.