Tiểu Chu đập chồng kịch bản và thiết lập nhân vật dày cộp vào tay hắn, tức giận, “Ai chẳng quay phim cả đêm? Anh nhìn Bùi ảnh đế mà xem, người ta cùng đoàn với anh, lịch đóng phim cũng dày đặc ra đấy, sáng sớm nay còn đi Maldives quay quảng cáo, sao ảnh sân bay của người ta gọn gàng đẹp đẽ như thế?! Anh nhìn lại anh xem! Sáng sớm chỉ lo ngủ nướng, cái mặt chẳng thèm make-up, cơm trưa cũng chẳng ăn, anh nhìn lại sắc mặt anh xem! Bọng mắt sắp xệ đến cằm rồi! Lát nữa anh bảo em chụp ảnh sân bay thế nào?!”
“Phim của Bùi Văn Thanh có giống của anh đâu?” Phương Đại Xuyên cười gượng, “Người ta là ảnh đế, chỉ ngồi trong phòng điều hòa nói qua nói lại diễn phim văn vở, cảnh võ thuật toàn kiếm cascadeur, ra ngoài sợ trời nắng cũng phải kiếm cascadeur, cả bộ phim chắc cascadeur còn diễn nhiều hơn. Anh là tép riu phim mạng hạng hai mươi tám, lại còn xuất thân võ cmn nghệ, cả đêm mặc giáp, cưỡi ngựa, rơi xuống vực, sảy chân, bị tẩn, giờ đứng lên được cũng nhờ thể lực tốt đấy.”