Sở Nguyệt và Mạc Phong, hai con người yêu nhau, dành tình cảm cho nhau. Chỉ tiếc rằng, tình cảm đó không phải là mãi mãi, không phải là vô tận mà chỉ còn hai chữ “đã từng”. Cô mang thai đứa con yêu dấu của anh. Tình cảm của anh dù đã nhạt phai nhưng vì sự ràng buộc của đứa con mà miễn cưỡng ở bên cạnh cô. Đêm hôm ấy, anh rời bỏ cô vì một người con gái khác. Cái đẩy của anh đã khiến cô sinh non, phải đưa đi cấp cứu gấp. Nhưng người đưa cô đi vẫn không phải là anh. Anh bỏ mặc cô cùng đứa con của cả hai ở đó. Ngày hôm ấy tựa như mọi thứ trong cô đều sụp đổ. Đứa con vì sinh non nên đã không thể qua khỏi. Còn anh thì ôm người tình của mình rời khỏi. Anh có quá nhẫn tâm không, có quá tàn độc không? Liệu anh có hối hận về những việc mình đã làm không? Nhưng dù anh có thực sự ân hận đi chăng nữa thì việc tồi tệ đó cũng đã xảy ra. Vết thương sâu trong tim cô làm sao có thể dễ dàng xóa nhòa đi được.