“Nghĩ đến con đi” là một câu chuyện ngắn về phận đời tủi khổ của một bà mẹ góa chồng, tác phẩm do tác giả Võ Thị Diệu Hằng sáng tác.
Như số phận của Chị Dậu trong tác phẩm “tắt đèn” của Ngô Tất Tố, chị cũng đã ngoài bốn mươi, người chồng tội nghiệp của chị mất, chị phải nuôi đứa con kia nên người. Trước khi anh mất, cảnh nhà đã không khấm khá được là bao. Đồng lương của cả hai ít ỏi không được mấy đồng, anh là thợ ngày được 55 nghìn đồng, chị chỉ là phụ nên chỉ được nhân 40 nghìn đồng. Mỗi bữa có đĩa thịt thấy người cha đều dành chọn cả cho người con nên chị thương anh lắm, nhưng chưa được hưởng an nhàn, hạnh phúc ngày nào thì cớ sao ông trời lại cướp anh đi.
Ngày anh đi, mỗi khi thấy sóng chị đều bị ám ảnh. Vì tiền học cho con, chị bỏ chuyện bán rau hàng ngày để đi chăm người bệnh ở một nơi khác. Chị phải chăm một ông lão ốm yêu đã có tuổi, nhưng không ngờ chị lại bị làm nhục. Chị gắng chịu vì nghĩ đến con...