Nam chính chứa bao vẻ hào nhoáng, thông minh, phóng khoáng, trẻ, đẹp trai ngời ngời, là giáo viên mà làm cho bao sinh viên đứng hình, nguyện xếp hàng dài chỉ để đứng nhìn. Con người sinh ra đúng chỉ để người khác tôn vinh, tuổi trẻ tài cao, anh tuấn phong độ, Tô Mặc.
Ở phía hoàn toàn ngược lại, Lâm Thư, nữ chính của câu chuyện lại là một nữ sinh hạng rất xoàng, tính tình khác người, cũng chẳng có điểm gì thu hút, vẻ ngoài đương nhiên chẳng có gì đáng nhắc tới. Tóm lại cô là điểm bù tệ hại nhất của phần Tô Mặc. Nhưng điều đáng nói ở đây là anh và cô như hai thanh nam châm trái chiều hút lấy nhau, chuyện tính cứ thế mà nảy sinh thực làm người khác không khỏi phì cười.
Tình yêu hai người nhẹ nhàng, thêm chút thú vị hài hước, nhiều lúc làm ta thấy tình yêu đôi khi cũng không cần qua phúc hắc, bá đạo, không cần cứ giữ khư khư mới có được người mình thương. Như một câu chuyện yêu đương ngày thường, hạnh phúc mà êm ái, hai con người cứ thế mà ở bên nhau.