“Lại những diêu bông” là mẩu truyện ngắn nói về tâm tư của một cô gái nhận được vô vàn sự kì vọng của nhân dân đồng bào miền núi khó khăn nhưng bản thân lại không giúp được gì.
Chị tê dại trong nỗi sợ bà con ở cái vùng Đồng Trũng xa xôi, vì người đại diện của họ, người gánh vác cái gánh tâm tư trĩu nặng của họ rõ ràng đang ngồi đó, mà ngóng hoài không thấy nó nói giùm vụ những dòng kinh không có cầu bắc qua báo hại trẻ con tới trường phải qua những chiếc đò đầy, nó không nói giùm họ về những khúc xóm bị bỏ quên không đường, không điện, nó không nhắc giùm vụ trạm y tế đang xuống cấp, sắp sập đến nơi rồi…
Toàn thân chị chỉ như bức tường rõ ràng đứng đó nhìn thấy đấy mà không làm gì được. Những chuyện này chẳng phải họ đã vượt mươi cây số đường đi tới cuộc gặp cử tri, để nói chị hay, nhưng giờ thì chị ngồi đây, trong nghị trường này, nếu không sột soạt lật tới lui tài liệu, dò coi người trên bục đọc tới đâu rồi, không hý hoáy sửa mấy lỗi chính tả trong văn bản… thì chị là bức tượng, không hơn.