La Võng buồn khổ không gì sánh được, từ khi vợ đi, sinh ý cửa tiệm nhỏ gã kinh doanh xuống dốc không phanh, tiếp tục như vậy, cả rượu giá thấp nhất cũng uống không nổi, gã chỉ có thể uống nước sôi.
Nếu như không có rượu, không bằng tự sát cho xong, đỡ phải ngày như ngồi tù, không tí hứng thú.
Nhìn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, đã không thể tính là nhà, La Võng say rượu hú càng hung.
Gã lắc lắc tới cửa tiệm nhỏ phía trước kéo một rương rượu đế thấp kém còn sót tới phòng khách, như cần rượu chết chìm từng ngụm uống, có thể chết trong hương thơm của rượu, coi như là kiểu chết La Võng hy vọng nhất.
Rượu đổ đầy đất, cả người như bị rượu ngâm quá mức La Võng trước một khắc mất đi ý thức, lại mơ thấy đóa hoa to lớn kia, chóp mũi tựa hồ ngửi được tanh hôi.