Nhìn gương mặt lạnh đang tiến sát lại gần cô.
Cô hoảng hốt:"Ngươi muốn gì?"Gương mặt lạnh khinh thường liếc nhìn cô:"Ngự y"Một ông lão xách chiếc hòm bằng gỗ chạy xộc vào.
Giọng già nua run run:"Bẩm..
có thần""Xem hoàng hậu bệnh gì?""Ta không có bệnh"Ánh mắt như dao găm bắn về phía cô.
Nếu là Hoa Nhược Nguyệt thì đã sợ đến xỉu nhưng cô là Hoa Nhược Nguyệt đến từ tương lai trời không sợ đất không sợ chẳng lẽ sợ một tên người cổ đại.Hắn có cảm giác hoàng hậu sau khi tỉnh dậy khác lạ.
Trước kia, nàng luôn thẹn thùng lén lúc nhìn hắn thì nay dám trực tiếp mắt trừng mắt với hắn.
Quả thú vị."Bẩm, hoàng thượng, hoàng hậu thân thể có chút hư nhược do hàn khi xâm nhập và khí huyết thiếu hụt cần tịnh dưỡng bồi bổ"Hoàng thượng phất tay áo bảo ngự y lui xuống.