Làm một cao thủ trong giang hồ với võ công cái thế đối với Tần Hoài Phong đích thực không có chút lợi ích, niềm vui vẻ nào cả. Nếu như người khác tranh giành nhau để được ngồi lên vị trí Chưởng môn thì hắn như bị ép buộc đảm nhiệm công việc đó. Hơn nữa, dù võ công có xuất chúng như thế nào thì chắc chắn cũng không thể chống lại được vận mệnh mà ông trời sắp đặt. Đâu ai biết được bản thân có thể trải qua những khổ đau gì, thậm chí cũng không biết mình sẽ ra đi vào lúc nào. Tần Hoài Phong có lẽ chính là một ví dụ điển hình.
Sau khi bị sắp đặt ngồi lên vị trí Chưởng môn, việc duy nhất hắn dốc hết tâm sức thực hiện là bồi dưỡng đệ tử kế nhiệm. Còn việc diệt trừ Ma giáo của giới giang hồ, hắn thực sự không quan tâm và cũng không muốn tham gia vào. Mỗi năm, hắn đều tìm cho mình một lý do thực sự “chính đáng” để từ chối tham dự đại nghiệp này.
Nhưng người tình không bằng trời tính, hắn đang bình thản với cuộc sống vốn có của mình thì ông trời lại bất ngờ cướp nó đi. Hắn được thả vào đâu không thả lại xông vào hang ổ, trung tâm của Ma giáo.