“Làm một người con gái, có thể ôn nhu, có thể ôn thuận, nhưng không được hễ một chút là rơi nước mắt: rơi nước mắt cũng chia làm hai loại, lúc mình cảm động đau lòng, rơi nước mắt cũng chẳng sao, người ta cũng đâu phải cây cỏ, ai mà vô tình cho được?”
Hiển nhiên, rơi nước mắt lúc thất thế chẳng khác gì cầu xin người ta phải thuận theo ý mình. Với một người bản lĩnh, kiên định như cô, tự trọng để đâu khi hạ thấp mình để van nài người ta như vậy!
Huống gì cô còn là Đường Phương xuất thân từ Đường môn, tại sao lại có thể mất sĩ diện đến như thế!