Liễu Vô Thường tám tuổi lần đầu tiên đi với phụ thân đến Giang Nam, sự tò mò cực độ không ngừng tràn ngập trong lòng, hưng phấn không cách nào nhịn được, bắt đầu chạy loạn khắp nơi, bất tri bất giác đã tại sân đình này mà lạc mất phụ thân. Chờ đến lúc hắn nhận ra thì đã chẳng biết chính mình đang ở chỗ nào nữa. Hắn bất chợt cảm thấy hoang mang, vừa định lớn tiếng gọi ‘phụ thân’, bỗng nhiên lại nghe thấy một trận ầm ĩ từ trong phòng truyền ra.
Liễu Vô Thường nhẹ tay nhẹ chân đến gần, lặng lẽ đẩy cửa hé ra một khe hở nhỏ. Chỉ thấy một nam hài nằm úp sấp trên mặt đất, khóc nức nở, mà hiện tại nam hài kia đang bị đè nén dưới một đôi giày khác…
Không, chính xác mà nói, đối phương là bị người ta giẫm đạp lên. Liễu Vô Thường ngẩng đầu, nhín về phía người quay lưng lại với mình…