“Điểm Tựa Mang Tên Hạnh Phúc” có thể coi là những trang hồi ký đầy hoài niệm của nhân vật “tôi” về cuộc đời và khoảng thời gian tươi đẹp của mình. Đọc từng dòng chữ, ta như được chìm đắm vào trong thế giới đẹp đẽ nhưng nhuốm màu xưa cũ của tác giả.
Những kỷ niệm đã qua, những kỷ niệm mà nó chôn chặt vào lòng mình bấy lâu nay lại một lần nữa được nó hồi tưởng lại. Đó là ngày mà nó nhận được giấy báo nhập học và rời xa quê hương của mình để đi đến một vùng đất mới. Đó cũng là ngày mà nó chính thức xa gia đình, xa người thân của mình. Để cho đến hiện tại, nó nhớ nhiều thứ. Nó nhớ những bữa cơm quây quần bên cha mẹ, nhớ những con người đã gắn bó, để lại cho nó nhiều ấn tượng. Nó nhớ rừng sim mà nó với anh nó đi hái sim. Nó nhớ vẻ mặt nghiêm nghị của cha khi cha trách phạt nó vì làm điều sai. Nó thực sự nhớ rất nhiều thứ. Và trong trái tim của nó, những kỉ niệm ấy chắc chắn sẽ không bao giờ có thể phai nhòa.
Cuộc sống ở nơi xa khiến nó cảm thấy đời người như ngắn đi. Và điểm tựa duy nhất của nó có lẽ chính là nhà, là quê hương.