Như mọi tác phẩm khác, thám tử Poirot đã để lại ấn tượng vô cùng mạnh mẽ về cách lập luận và đưa ra bằng chứng rất thuyết phục. Thế nhưng, riêng ở tác phẩm Cây Bách Buồn, nhân vật khiến độc giả thương yêu và đồng cảm nhất chính là Elinor. Một cô quý tộc, giàu sang, quý phái và lạnh lùng. Cô không giúp ai cũng chẳng hại ai, cô đối diện cuộc sống bằng thái độ bình thản thậm chí là vô tâm. Ở cô, người ta khó tìm được khuyết điểm để chỉ trích nhưng người ta sẽ sẵn sàng công kích cô chỉ vì một hiểu lầm nhỏ.
Có lẽ không ai biết, đằng sau khuôn mặt lạnh lùng ấy làm một tâm hồn muốn cháy bỏng với đam mê và tình yêu. Tại sao? Tại sao cô lại phải tỏ ra lịch thiệp với những người cô không thích hay thậm chí là câm thù? Ghen tuông? Thù hận? Cô khồn phải là thánh mẫu mà có thể dẹp hết những cảm xúc đó. Cô ép bản thân mình vào một khuôn khổ, một khuôn khổ hoàn hảo để không ai có thể tổn thương mình. Nhưng liệu cô có biết rằng, cô chỉ cần tháo bộ giáp sắt ấy ra dù chỉ một phút thôi, bên ngoài kia đã có hàng trăm con người đang chỉa mũi giáo vào cô…