“Cha tôi mất, tôi già đi; tất cả những gì đã làm cho tôi yêu thích, đã mơn trớn tôi, đã cho tôi hy vọng – tiếng mưa rơi, tiếng sấm rền, những ý nghĩ về hạnh phúc, những câu chuyện về tình yêu – tất cả đều chỉ còn là kỷ niệm. Và trước mắt tôi là một khoảng không gian xa tắp, phẳng lặng, vắng vẻ…”
Câu chuyện trong “Câu Chuyện Của Phu Nhân N.N” bắt đầu khi nhân vật chính hồi tưởng về câu chuyện của chín năm trước. Nàng và Piotr là những người bạn thân thiết với nhau. Đó là một ngày nắng đẹp. Piotr cùng nàng cưỡi ngựa ra ga lấy thư, trên đường về thì sấm chớp, mây đen đột nhiên kéo tới. Nhưng cả hai dường như lại chắng thấy chút hoảng loạn gì cả, vẫn rất thong thả và Piotr còn cười nắc nẻ như một người kỳ quái. Trong ngày mưa giông, sét đánh ấy, Piotr đã bày tỏ tình cảm chân thành giấu kín bấy lâu nay với nàng. Anh biết nàng sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành vợ của anh nhưng anh vẫn nói ra hết tấm chân tình của mình. Nàng cũng yêu anh và họ, tựa như những đứa trẻ con cùng vui đùa dưới mưa. Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp ấy bây giờ đâu còn nữa. Thấm thoắt 9 năm đã trôi qua…