Cậu cứ chạy, lặng lẽ bên hắn như vậy.
Thật ra cũng chả có gì ngoài mấy bọn tép riu định chơi nổi đột nhập vào ám sát hắn. Nói là tép riu, nhưng cũng có một kẻ đáng chú ý, nó vượt qua rào cản của những tên đàn em tinh nhuệ nhất được cử bảo vệ đại bản doanh. Nhưng thật không may. Ngay khi vừa đặt chân qua cánh cửa to nối giữa hai khu nhà.
ĐOÀNG!
…
ĐOÀNG!
…
Phát súng đầu tiên găm ngay bàn tay đang cầm súng của nó.
Phát súng thứ hai, găm ngay giữa đầu hắn, không chệch nửa li.
Nhưng điều ngạc nhiên là không phải Yunho bắn, mà là người bên cạnh hắn. Cậu. Thật là hai phát súng chuẩn xác.
Không một lời cảm ơn. Hắn cứ thế phăm phăm bước đi, sải chân đã giảm xuống không còn vẻ vội vã ban đầu, cậu cứ thế bước đi bên cạnh hắn, không nói một lời.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra một cách bình thường như những gì vẫn thường làm mỗi khi có kẻ có ý định giết hắn. Xử lý những kẻ để lọt bọn tạp nham đó vào trong nhà, dọn xác lũ đàn em, và những tên ngông cuồng kia.
Cậu đứng cạnh hắn, lạnh lùng đến phát sợ. Cái sự lạnh lùng đó khiến cho bọn đàn em như thấy Jung Yunho thứ hai trong toà nhà này, nhưng cái vẻ ngoài đó vẫn thu hút những cặp mắt đầy thèm muốn. Đột nhiên thấy nhột nhạt trước cái nhìn chăm chăm vào con người phía sau mình, hắn bỏ lại cho Junsu xử lý kéo cậu về phòng mình.
Lại một cuộc thác loạn nữa xảy đến. Lần này có lẽ sẽ kéo dài tới sáng mất.
——————————————
“Thưa cậu! Bữa sáng đã được chuẩn bị rồi” – ông quản gia tới đánh thức cậu dậy.
Từ trong chiếc chăn trắng cậu thò đầu ra, tự ngạc nhiên không hiểu mình về phòng bằng cách nào. Cậu nhớ tối qua ngủ ở phòng hắn mà. Liếc nhìn mâm đồ ăn, khẽ gật đầu ra hiệu. Như hiểu ý, ông ta để lại mọi thứ lên chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, kính cẩn cúi chào rồi rời khỏi phòng.
Tiếng cửa khép lại vang lên, lúc này cậu mới từ trên giường bước xuống, vào nhà tắm. Ngắm thân thể trần trụi của mình trong gương. Kì lạ! Sao cậu không còn thấy nó nhơ bẩn nữa nhỉ, chẳng lẽ hắn như một thứ nước thánh gột rửa những bụi trần, những tội lỗi của cậu? Thật thần kì.
Ăn xong, không còn việc gì để làm, cậu quyết định đi loanh quanh. Khu vực này rộng như vậy, cũng cần biết đường chứ, nếu không có ngày lạc trong này, biết đường nào mà ra.
Toà nhà này rộng, nhưng không thấy có người ở, sao vậy nhỉ? Cậu tò mò về lí do mà một căn biệt thự rộng như vậy sao lại không thấy bóng dáng một ai. Đôi chân dò dẫm từng bước bất định về phía trước trong hành lang sâu hun hút này, mỗi khi JaeJoong bước một bước là lại có tiếng vọng lại của chính mình đằng sau. Quả thực ngôi nhà này quá vắng vẻ, cậu cảm giác như có mỗi mình mình trong này vậy.
Dọc dãy hành lang này không có một bóng đèn điện nào, tất cả được thắp sáng bởi thứ ánh sáng kì quái được phát ra từ những chiếc lọ thuỷ tinh nhỏ, chập chờn sáng xanh như ánh lửa ma chơi, gây cảm giác hãi hùng. Tại sao giữa mùa đông lại có đom đóm nhỉ. Ah không! Không phải, đó chỉ là chất …… mà loài đom đóm phát ra thôi.
Không mấy quan tâm tới thứ ánh sáng đom đóm nhân tạo ấy nữa, cậu tiếp tục đi. Giữa một hành lang ánh sáng thì le lói, các phòng đều đóng điện tối om, thu hút cái nhìn của cậu là một căn phòng sáng rực hẳn lên, không phải ánh sáng từ đèn điện, tuy không sáng như phòng cậu nhưng sáng hơn hẳn ngoài này. Cũng giống như thứ ánh sáng trong hành lang, nó màu xanh chờn vờn, nhưng chân thực hơn nhiều, có lẽ chỉ có căn phòng này mới là đom đóm thật….
—–Flash back—–
Quay trở lại với JaeJoong 15 tuổi.
Ngồi bần thần trong lớp học buổi tối, ngóng xuống sân bóng rổ hòng mong thấy một dáng người quen thuộc, nhưng sân bóng giờ này vắng tanh. Hơi thất vọng, cả ngày nay cậu không gặp anh, tự nhiên thấy nhớ.
Chuông tan ca vang lên….
Bạn bè rủ nhau xuống canteen hết rồi, chỉ còn lại mình JaeJoong, không có bạn ở trường thật đáng chán, khi mà người ta vui đùa thì cậu ngồi một mình một góc, khi người ta ăn với nhau thành từng nhóm thì cậu lủi thủi một mình một bàn.
“Ê này cậu nhóc, không đi chơi sao ngồi một mình thế kia?” – giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Anh đã tiến sát đến bên cậu từ lúc nào không hay.
Giật mình quay ra.
“Sao… sao…”
“Sao sao cái gì? Tôi đang hỏi cậu đấy. Sao lại ngồi đây một mình, mà thôi, không cần nữa. Đi theo tôi!” – anh quay bước, lôi theo cậu lẽo đẽo đi đằng sau.
“Anh kéo tôi đi đâu vậy?”
“Đừng hỏi nhiều! Cứ đi theo khắc sẽ biết ngay thôi mà.”
…..
“Wa…. Đây là….” – cậu sửng sốt trước cảnh đẹp lung linh, từng con đom đóm chập chờn lên xuống lấp lánh.
“Sao? Đẹp không? Nơi bí mật của tôi đấy….” – anh nói, tay chỉ vào một cái cây – “chưa hết đâu, coi kìa!”
Cả thân cây như tự phát sáng vậy, nó cứ lung linh huyền ảo như không có thực nhưng lại rất chân thực. Đưa tay hứng lấy một con đom đóm bay lên từ kẽ lá, tay cậu phát sáng. Mở lòng bàn tay ra, nó bay mất rồi.
Cậu nhìn nó nuối tiếc.
Anh ôm nhẹ cậu vào lòng.
Nước mắt thấm ướt vai anh….
—-End Flash back—–
Là một người yêu đom đóm, tất nhiên sẽ bị thu hút bởi kì quan này, JaeJoong đưa tay kéo chốt cửa, chưa kịp thực hiện hành động của mình thì một bàn tay chặn cậu lại:
“Cậu….”
“Hero….” – giọng nói thánh thót vang lên, nhưng có vẻ mờ đục như vọng lại từ miền đất xa xăm nào đó chứ không phải hiển hiện ngay trước mặt mình, khiến cho người quản gia già khẽ rùng mình
“Uhm… cậu Hero, trong căn nhà này, cậu có thể đi bất kì đâu, vào bất kì phòng nào, trừ căn phòng này. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Cậu không nói gì, nhưng dường như đọc được trong mắt cậu một sự khó hiểu, ông ta liền giải thích:
“Thực ra đây là căn phòng của một người rất đặc biệt…. uhm… ông chủ không cho phép bất cứ ai vào đây cả. Có kẻ từng bị giết chết vì dám đặt chân vào đây…. ”
Sao tự nhiên tim cậu nhói đau vậy nhỉ? Cậu vốn không tin nhưng giờ thì đã thấm thía câu nói: “lời nói có thể làm vũ khí giết người”. Thả tay ra khỏi chốt cửa, khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, và cũng không muốn làm khó dễ người quản gia kia, cậu quay ngược lại hướng vừa tới, đi thẳng ra vườn.
Quả thật cả ngôi nhà này là một công trình kiến trúc trắng, đến cả vườn hoa cũng chỉ toàn một loài hoa trắng không thôi. Nhưng có sao, cậu thích màu trắng, thể hiện sự thuần khiết, trinh trắng của con người, cái mà cậu đã bị cướp mất từ sáu năm trước. Có lẽ vì không bao giờ đạt được nên cậu yêu thích nó chăng. Người ta nói cái gì càng không thể đạt được con người càng muốn có được mà.
Căn nhà này có rất nhiều điều kì lạ. Giữa mùa đông cậu thấy nóng, giữa mùa đông lại có đom đóm, rồi cả rừng hoa lily trắng nở rộ nữa chứ. JaeJoong của chúng ta không hiểu, và cậu cũng không muốn hiểu, bởi cậu biết đây là một giấc mơ, mà cậu thì không muốn tỉnh dậy. Có lẽ đây là giấc mơ đẹp nhất trong đời cậu.
Vậy thì cố tỉnh dậy làm gì? Cứ mãi trong giấc mơ này có phải hơn không?
Quên đi những điều phi lí nhất, cậu bước những bước nhẹ nhàng vào giữa rừng hoa.
Nhón gót…
Xoay một vòng….
Hai vòng…
Ba vòng…
Theo nhịp líu lo của đàn chim còn xót lại chưa kịp đi tránh rét trong mùa đông giá lạnh năm nay. Nhắm mắt, cảm nhận sự trong trẻo của không khí, khuôn mặt cậu dãn ra, nở một nụ cười, một nụ cười thực sự trong suốt bao năm qua. Nó đẹp đến mê hồn…
Mải mê với thú vui đùa giỡn giữa vườn hoa mà cậu không biết rằng từ đằng xa có một người đang quan sát mình. Mỗi cái xoay vòng ban nãy làm cho trái tim ai kia lỡ mất một nhịp, và khi nụ cười vẽ trên môi, thì thực sự trái tim đó đập rộn ràng khác thường mất rồi.
——————————————-
Hắn chăm chú quan sát cậu từ nhà chính, mà không nhận ra có người lạ gần.
Ôm chầm lấy hắn từ đằng sau.
“Huyng… huyng đang mải ngắm ai mà không nhận ra em tới vậy. Mọi khi huyng thính lắm cơ mà.”
Giật mình vì bị Junsu ôm xiết, hắn quay người lại, đối mặt với chàng trai, mà chối:
“Không có ai cả.”
“Huyng đừng chối! Em nhìn thấy người đẹp đằng kia kìa.”- cậu nháy mắt tinh nghịch vì bắt được thóp hắn – “Cậu ta đẹp thật! Nhưng vẫn thua xa em… he he he…”
Khẽ gõ một cái vào đầu cậu em láu cá của mình, bất chợt hắn trở nên đăm chiêu khi nghe cậu hỏi hắn:
“Huyng làm vậy có đúng không? Đó không phải nơi dành cho người huyng yêu thương nhất sao?”
“….” – hắn không nói gì.
“Vì cậu ấy giống người đó?”
“Không biết nữa. Junsu! Em đi làm việc của mình đi!”
“Được rồi! Nếu huyng không muốn nói thì em sẽ không hỏi gì nữa. Em đi đây.”
Còn lại một mình hắn trong phòng
—-Flash back—-
Đã bao năm rồi mà sao hắn không thể quên được con người bội tình đó. Khi hắn còn là công tử, người đó bên hắn như lẽ tự nhiên. Khi hắn trắng tay, người đó cũng chối bỏ luôn hắn. Thật đúng là lẽ đời!
Cái hôm chia tay đó. Tối, trời mưa tầm tã. Buồn vì gia đình, buồn vì người mình yêu chối bỏ, ngồi một mình cả tối trong một quán bar nhỏ, uống không biết bao nhiêu là rượu. Cho tới khi quán đóng cửa lúc 4h sáng hắn mới chịu đứng lên. Loạng choạng bước ra khỏi cánh cửa, có một vụ đánh nhau lớn xảy ra. Trong cơn say, không nhận ra đâu với đâu, hắn nhào vô đập cho lũ đó một trận tơi bời giải thoát cho người đang bị vây kia. Nhưng đã nói là không nhận ra đâu với đâu mà, hắn chỉ thấy đánh nhau cũng muốn xông vào giải toả sự khó chịu của mình trong lúc này.
Không đợi người đó cảm ơn, hắn lại loạng choạng bước đi. Lê chân trên đường phố lúc sáng sớm không một bóng người.
KÉT! Một tiếng phanh gấp vang lên, nhưng không kịp, hắn đã nằm giữa đường, máu chảy khắp người
….
Tỉnh dậy. Thấy mình trong bệnh viện. Bên cạnh là một chàng trai xinh đẹp.
“Anh dậy rồi ah? Xin lỗi, là tại tôi, tôi mải lái xe mà không nhìn đường. Anh thấy trong người sao rồi? Bác sĩ nói là anh không sao cả, chi có điều do bị va đập mạnh nên chắc sẽ có di chứng, ví dụ như mất trí nhớ chẳng hạn. Anh có nhớ mình là ai không?”
“Tôi nhớ chứ? Tất cả mọi chuyện đều phải nhớ, đó là những chuyện mà tôi không được phép quên…” – hắn nhớ hết mọi chuyện xảy ra với gia đình và bản thân – “ Cảm ơn … A….A…A…A…” – hắn thét lên đầy đau đớn. Đầu hắn đau quá, như có ngàn mũi kim chích vào vậy.
“Anh không sao chứ?” – người hoảng hốt khi hắn đột nhiên thét lên, và ôm đầu vật vã như vậy – “BÁC SĨ….” – cậu ta thét gọi bác sĩ.
“Anh cảm thấy thế nào?” – vị bác sĩ hỏi hắn sau khi đã sơ cứu qua bằng một vài biện pháp thư giãn.
“Lúc đầu hơi đau, nhưng giờ đã đỡ hơn rồi…”
“Anh có thấy có điều gì lạ không? Giả xử như có chuyện gì đó không làm sao nhớ ra được hoặc có nhưnnng chỉ mang máng chẳng hạn?”
“Không! Ah không! Có một chuyện, tôi … không hắn là không nhớ, chỉ là….” – hắn ngập ngừng nửa muốn nói nửa không.
“Chuyện gì? Cậu cứ nói ra, có như vậy chúng tôi mới tìm cách khắc phục được…”
“Uhm… thực ra thì… tôi có một người bạn, chúng tôi nói chung là thân thiết, nhưng không hiểu sao, vừa rồi khi nghĩ tới người đó thì tôi lại rất đau đầu và không sao nhơ ra khuôn mặt hình dáng của người đó…”
“Người ta gọi đây là hội chứng mất trí nhớ một phần, khi con người gặp một cú shock tâm lí nào đó sẽ gây ra hiện tượng như vậy”
“Vậy… anh ấy có thể nhớ lại được không? Phải mất bao nhiêu lâu?” – người đó ngồi bên cạnh hốt hoảng hỏi vị bác sĩ già.
“Có thể. Nhưng còn tuỳ vào mỗi người, có người thì chỉ một vài ngày, nhưng có người là cả đời… điều đó chúng tôi không thể dám chắc được.”
“Bác sĩ, xin ông hãy giúp anh ấy, phải mất bao nhiêu tiền tôi cũng trả…”
“Cái đó, thực sự hiện giờ chưa có một phương pháp nào hiệu quả cả. Tất cả nhờ vào cậu ta thôi, chúng tôi không thể giúp được gì…” – ông nói với giọng bất lực.
Sau khi ông bác sĩ bước ra ngoài, hắn mới lên tiếng:
“Cậu không cần phải cảm thấy có lỗi. Với tôi chuyện đó có lẽ là đáng quên đi” – hắn nhìn chàng trai trước mặt đang tỏ vẻ vô cùng có lỗi.
“Nhưng…”
“Cậu có muốn nghe một câu chuyện không?”
“Chuyện?”
“Đúng vậy…” – và hắn bắt đầu kể