Yếu tố may mắn

Chương 9. Ngày Tốt Nghiệp

Khoảng bốn tuần sau khi yêu cầu những người tham gia vào trường học may mắn thay đổi cách suy nghĩ và hành vi của mình, tôi gặp lại từng người trong số họ và chuyện trò khá kỹ càng về những việc đã xảy ra. Trong suốt lần phỏng vấn cuối cùng này, tôi yêu cầu họ rà soát lại nhật ký may mắn của họ, và đưa ra sự đánh giá trung thực nhất xem số lượng may mắn có gia tăng giảm đi, hay là vẫn y như trước. sau cuộc phỏng vấn, tôi cũng yêu cầu họ hòan tất bài trắc nghiệm may mắn và bài trăc nghiệm hài lòng trong cuộc sống một lần nữa.

Tôi có thể phân tích những kết quả của dự án trên nhiều phương diện khác nhau. Trước hết, trong lần phỏng vấn cuối cùng, tất cả mọi người đều kể một câu chuyện về tác động của những nguyên tắc may mắn lên cuộc sống họ. kế đến tôi, so sánh điểm đánh giá của họ đối với bài trắc nghiệm may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống trước và sau khi vào trường học may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống trước và sau khi vào trường học may mắn – nhằm đo lường một cách khách quan xem họ có trở thành người may mắn hơn, và cảm thấy hài lòng hơn về nhiều khía cạnh khác nhau trong đời sống hay không.

Trong chương này, tôi sẽ trình bày những kết quả từ trường học may mắn. quí vị sẽ gặp lại tên của một số người tham gia đã được đề cập đến trong những phần trước của quyển sách; một số khác quí vị sẽ chỉ gặp lần đầu tiên.

CÂU CHUYỆN CỦA PATRICIA

Patricia, 28 tuổi, là một trong những người đầu tiên tham gia trường học may mắn. tại cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, cô giải thích rằng cô vốn là kẻ người không may kể từ khi cô biết nhớ nổi.

Một vài năm trước, khi vừa làm nhân viên tổ lái máy bay cho một hãng hàng không danh tiếng, cô lập tức nổi lên trong các đồng nghiệp là dấu hiệu của điềm gở. trên một trong những chuyến bay đêm đầu tiên của cô, có một gia đình say khướt và chửi bới om sòm, nên chuyến bay phải dừng lại ngoài kế hoạch để tống khứ họ khỏi máy bay. Sau đó ít lâu, một chuyến bay khác của Patricia bị sét đánh. Vài tuần sau nữa, chuyến bay thứ ba bất ngờ bị trục trặc ở hệ thống thắng khi tiếp đất hạ cánh, dẫn đến việc máy bay đành phải chạy trên đường băng với những xe cứu hỏa hụ còi theo sau.

Vận xui của Patricia cũng ảnh hường đến những khía cạnh khác trong cuộc đời của cô. Như nhiều người không may khác, Patricia thường hay bị trì hoãn, chậm trễ mỗi khi đi lại. cô đinh ninh rằng mình có tính năng như bùa ếm, và rằng vận đen đủi của mình có thể lây cho những người xung quanh. Patricia chẳng bao giờ dám cầu chúc ai may mắn, bởi vì trong quá khứ điều này khiến họ thi rớt phỏng vấn hay bị trượt những cuộc thi sát hạch quan trọng. trong buổi phỏng vấn lần đầu với Patricia, tôi yêu cầu cô giải thích xem cô cảm thấy như thế nào khi nếm trải vận rủi: “tôi nghĩ, “ôi lạy Chúa, lại thôi nữa rồi”. tại sao không thể tốt hơn được?. gỗ là tai ương của cuộc đời tôi, bởi vì tôi cứ chạm vào gỗ quên thôi, lòng thành tâm khấn, cầu cho chuyện này tốt đẹp xảy đến với con. Thậm chí tôi cũng chẳng may khi đi mua sắm nữa. tôi đúng là kẻ mà hễ tìm thấy món gì ưa thích, là y như rằng, cửa hàng không có kích cỡ đúng với mình, hoặc thứ mình chọn đã bị rách”.

Tôi cũng hỏi Patricia xem cô có nghĩ là vận đen của mình rồi sẽ thay đổi hay không. Cô nghi ngờ, và bộc bạch suy nghĩ rằng một số người sinh ra đã bất hạnh, và họ chẳng thể thay đổi gì được cho tình cảnh của mình.

Hồ sơ may mắn và những cuộc phỏng vấn của cô đều cho thấy cô đạt điểm thấp nhất trong tất cả bốn nguyên tắc may mắn.

Khi tôi hỏi cô về việc kết bạn và giữ mối liên hệ với mọi người, cô giải thích rằng cô vừa mới chuyển từ nơi khác đến, do đó cô không quen biết nhiều người lắm. cô cũng mô tả việc mình tách rời khỏi bạn bè và rất dở trong việc giữ liên lạc với mọi người. như nhiều người không may khác, Patricia cũng bộc bạch rằng cô thường không nghe theo trực giác của mình, để rồi sau đó phải hối tiếc. ví dụ ấn tượng nhất về tác động tiêu cực của của điều này trút lên đời cô xoay quanh mối tình đầu tiên của cô: “tôi nghĩ mình có mặt không đúng nơi đúng lúc , và gặp phải người mà đáng lẽ ra tôi không nên sống chung. Vậy mà tôi đã sống với anh ta tới bốn năm rưỡi. anh ta là kẻ độc tài ghê gớm, tới mức độ tôi không thể chọn cho  riêng mình thứ gì để mặc – bởi vì anh ta chọn đồ cho tôi. Anh ta vốn đã khét tiếng ngay từ trước khi tôi bắt đầu cặp bồ với anh ta. Bạn bè tôi đã cảnh báo tôi suốt hai tuần đầu của mối quan hệ, rằng đó là sai lầm, rồi tiếp tục can ngăn tôi trong suốt hai năm nữa, sau đó thì họ bỏ mặc kệ. đúng là tôi cũng có những linh cảm, nhưng tôi không chắc mình có nghe theo nó hay không. Tôi nghĩ mình không tin vào bản thân thì làm sao lại tin vào những linh cảm của mình được”.

 Patricia cũng tin là mình vẫn tiếp tục xui xẻo trong tương lai, nên không đối đầu với vận xui làm gì. Tôi cũng yêu cầu cô trả lời những câu hỏi mà tôi đã đặt ra cho những người liên quan đến nghiên cứu của mình. Chẳng hạn, tôi hỏi cô có phản ứng như thế nào nếu cô hẹn hò ba lần liên tiếp, nhưng cả ba lần đều kết thúc thất bại. Patricia đưa ra câu trả lời điển hình của người không may: “nếu tôi thất bại, thì tôi nằm vật ra sàn mà rên rỉ với ý nghĩ. Tôi là kẻ thất bại, cứu tôi với. tôi luôn nhièn thấy mặt xấu trong bất kể những gì đã xảy đến với mình; sự việc cứ nhảy nhót trong đầu tôi. Rồi tôi trằn trọc suốt đêm, nghĩ miên man về mặt xấu của sự việc, hoặc những chuyện đã xảy ra với mình mười năm trước, và lại dằn vặt “phải chi mình đừng nói như thế”.

Cuối  buổi phỏng vấn tôi yêu cầu Patricia hoàn thành bài trắc nghiệm may mắn, rồi yêu cầu cô đánh giá mức độ trùng khớp với mình của từng định nghĩa trên thang điểm 1 và 7 . cô chấm điểm 2 đối với định nghĩa mô tả người may mắn, và điểm 6 cho định nghĩa người không may. Để biết điểm may mắn tổng quát, tôi lấy sự đánh giá định nghĩa không may mắn trừ đi sự đánh giá định nghĩa may mắn. như vậy điểm may mắn tổng quát của Patricia là – 4 và cô được xếp vào nhóm người không may.

Với bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống. Patricia được yêu cầu chỉ ra mức độ hài lòng với cuộc đời mình nói chung và với những khía cạnh khác nói riêng, như sức khỏe, tài chính, mức sống gia đình, v.v…

bằng cách định ra một con số giữa 1 và 7 cho mỗi khía cạnh. Điểm số của cô, được biểu hiện trong biểu đồ dưới đây, cho thấy rõ ràng là cô không thỏa mãn với hầu hết mọi mặt trong cuộc đời mình.

Trong phần thứ hai của cuộc gặp gỡ, tôi trình bày một số ý kiến của tôi về may mắn, rồi cùng Patricia thảo luận xem cô sẽ kết hợp những kỹ thuật may mắn vào cuộc sống của mình như thế nào. Chúng tôi nói về tầm quan trọng của việc lắng nghe tiếng nói bên trong của cô, niềm mong chờ vào tương lai, và việc tránh bị dằn vặt bởi những chuyện xui xẻo trong cuộc đời.

Một tháng sau, Patricia quay trở lại gặp tôi. Trông cô có vẻ vui và thư thả hơn nhiều, và cô hồ hởi giải thích rằng vận may của cô đã biến đổi thật ấn tượng. vậy là đã có lần tất cả mọi việc tiến triển tốt theo đúng  nhưý của cô: “thật là ấn tượng. ấn tượng thật sự. tôi không nghĩ là nó sẽ hiệu nghiệm, nhưng quả nó có công hiệu thật. Nó đã thay đổi mọi thứ. Tôi cảm thấy như mình là một người khác hoàn toàn. Thật kinh ngạc! giờ thì tôi hầu như chẳng còn gặp chuyện xúi quẩy nữa. đó là một thay đổi thực sự cho tôi.

 Cuộc trao đổi giữa chúng ta dần khiến tôi hiểu rằng có người suy nghĩ hoàn toàn khác về may mắn, điều mà trước kia tôi chưa từng bao giờ nghĩ tới. tôi không nghĩ là người ta lại cho rằng mình thật sự may mắn, tôi ngạc nhiên sao điều đó lại nảy ra, trong đầu óc con người. điều đó khiến tôi suy nghĩ. “ừ, chẳng có lý tại sao mình không làm được như thế”. Và rồi thời gian trôi, ngày càng có nhiều điều tốt lành xảy ra, và ngày càng ít chuyện xấu hơn. Bắt đầu có tác động rõ nét. Đầu tiên chỉ là những chuyện nhỏ, sau nó khiến tôi lạc quan về cuộc sống, thế là may mắn dần gõ cửa.

Vào tuần đầu tiên, tôi mua chiếc áo khoác mà tôi đã ngắm nghía từ mấy tuần trước. tôi vốn từng là kẻ mua hàng không may, nên đâm sợ chuyện mua sắm. tôi nghĩ rằng cơ hội cái áo vẫn còn đó thật mong manh, nhưng vẫn quyết định phải đi thử xem sao. Tới nơi. Kìa ! cái áo vẫn còn kia. Trong tiệm chỉ còn đúng một cái, mà lại đúng cỡ của tôi. Và tôi mua nó ngay. Điều này chẳng bao giờ xảy ra trước đây – thật chưa từng có. Tôi cũng từng hay trễ xe buýt, nhưng tuần ấy xe buýt vẫn còn đậu ở trạm khi tôi đến nơi. Nó chưa chạy mất, và thế là tôi lên xe. Trước kia tôi đâu được may như vậy, dù chỉ một lần trong tuần. giờ đây lúc nào tôi cũng đón được xe. Thật ngạc nhiên.

Sau tuần đầu tiên tôi nghĩ, “mình ngại là sự việc chỉ xảy ra trong thời gian ngắn ngủi thôi. Nhưng điều thực sự làm tôi kinh ngạc là nó vẫn tiếp diễn. đúng là điều đó đang xảy ra. Một thời gian sau, tôi thậm chí không còn nghĩ về nó nữa. nó tạo ra sự khác biệt đầy ý nghĩa cho cuộc đời tôi.

Hay như chuyện cha mẹ tôi mua cho tôi dàn máy vi tính thật tuyệt, nhưng lại thiếu một món linh kiện bên trong. Bình thường thì tôi sẽ kệ nó, nhưng giờ thì tôi quyết định biến vận rủi của mình thành vận may – quyết sẽ tự đi mua món linh kiện còn thiếu. một buổi chiều thứ bảy tấp nập người qua lại, tôi lái xe hơi của mình tới và lập tức tìm được chỗ đậu xe. Bất chợt tôi nhận ra mình không mang tiền theo. Tôi nhìn quanh và thấy một máy đổi tiền mặt còn hoạt động. và rồi, khi tôi đến cửa hàng thì nó đang chuẩn bị đóng cửa. nhưng tôi nói chuyện với người bán hàng nên cô ấy cho tôi vào, tôi loay hoay tìm được thứ linh kiện mình muốn mua, thì ôi chao, nó là cái cuối cùng còn lại trong cửa hàng. Những điều đại loại như thế chưa từng xảy ra với tôi trước kia – thật lạ lùng. Tôi ngạc nhiên quá đỗi, tôi lấy làm lạ đến mức phải kể cho mọi người cùng nghe.

Patricia đã kết hợp được nguyên tắc hai và nguyên tắc ba vào cuộc đời mình. Cô mô tả việc lắng nghe trực giác và việc mong chờ vào tương lai may mắn đã biến đổi  cuộc  đời cô: “tôi đã cố dành thời gian lắng nghe tiếng nói bên trong mình. Một ngày sau hôm tôi đến tiệm bán máy vi tính, chợt có một điều gì đó lóe lên trong đầu tôi rằng mình nên lưu chép những dữ liệu mình đã làm trên mày lại. tôi vừa lưu xong thì bất ngờ máy vi tính bị treo. Nhưng phần các file quan trọng đều đã được lưu giữ an toàn.

Mong chờ tích cực về tương lai cũng có ích. Lúc mới bắt đầu cuộc thử nghiệm, tôi ép mình phải bắt đầu mỗi ngày bằng cách khẳng định rằng : “hôm nay là một ngày may mắn” – thế thôi. Nhưng sau một thời gian tôi không còn phải ép mình nghĩ thế nữa, bởi vì nó đã ăn sâu vào tiềm thức và tự động hơn. Thời gian trôi, tôi đã trở nên quen dần với nó. Cả bạn trai  và gia đình tôi đều để ý thấy có thay đổi. giờ đây tôi cảm thấy lạc quan hơn về tương lai, điều thật lạ lùng, bởi vì khiến tôi lạc quan đã là thành công thực sự rồi. nó có tác động thật diệu kỳ. tôi không còn nghĩ mình là kẻ không may nữa.

Cũng như vậy, Patricia thấy mình không còn bám víu mãi vào vận xấu mình gặp phải nữa, mà kiểm soát được nó, nhì nhận mặt tích cực của nó. Điều đó làm nhẹ đi nhữnh giải pháp mang tính xây dựng hơn khi xúi quẩy đến: “tôi tìm cách xoay ngược chuyện không may xảy ra với mình. Tôi đã thôi không mê tín và thôi không chạm vào gỗ nữa. chuyện xui rủi vẫn xảy ra đấy chứ - xe của tôi bị chết máy, ti vi mất hình – nhưng tôi hầu như chả còn để ý đến chuyện vặt vãnh này nữa. chúng không còn lấn cấn trong đầu làm khổ tôi. Điều này tạo ra sự khác biệt hoàn toàn, bởi vì chuyện xui giờ đây không còn kéo lê tôi đi nữa. hồi trước hễ tôi trễ xe buýt, thì lại dây dưa kéo theo hàng đống chuyện xui xẻo khác xảy ra. Khiến tôi hát điên lên. Nhưng gìơ đây nếu trễ xe buýt thì tôi xem xét vấn đề ở chỗ nào, và chuyện này chẳng đáng gì so với những chuyện quan trọng trong đời mình, để rồi tôi không còn nghĩ về nó nữa. như vậy, tôi cảm thấy mình kiểm soát được nhiều hơn. Tôi nghĩ thà mình làm chủ được những gì đã xảy ra còn hơn là ngồi chờ rắc rối xảy đến.

Trướckhi tham gia vào dự án này, nếu xe của tôi chết máy thì điều đầu tiên trong đầu tôi hẳn là, ‘sao nó luôn xảy ra với mình chứ không với ai khác’ còn bây gìơ là: “được rồi, giờ mình sẽ giải quyết nó bằng cách nào tốt nhất đây?”. Thế là sự việc diễn ra theo chiều hướng tích cực hơn và xây dựng hơn. Tôi nghĩ, rồi mình sẽ hành động gì đây? Mình cần chọn giải pháp chứ không ngồi than van. Thế chẳng đưa mình đi đến đâu, mà chỉ tổ làm mình phiền toái thôi, phỏng có ích gì.

Vài tuần trước tôi cần một chiêc váy để đi dự dạ hội. khi đi mua sắm, tôi chọn được một cái hết sức ưng ý, nhưng tôi không mua ngay mà nghĩ,“tuần sau mình sẽ quay lại xem nó còn đó không. Nếu còn thì nó đã vượt qua được cuộc kiểm tra may mắn, và mình sẽ mua nó. Đến khi tôi quay lại thì không thấy nó đâu nữa. như lúc trước chắc tôi sẽ lao ra khỏi cửa hàng với tâm trạng chán nản, đâu khổ khôn nguôi, và có lẽ sẽ không đi khiêu vũ nữa. thay vì vậy, tôi xem xét mặt tươi sáng của vấn đề và nghĩ, chà, không chừng sẽ có chiếc khác xịn hơn. Thế là tôi tiếp tục chọn lựa, và phát hiện ra một chiếc váy khác đẹp hơn và rẻ hơn. Vì thế tôi sung sướng đi dự dạ vũ.

Kết thúc khóa học ở trường may mắn, tôi yêu cầu Patricia nhớ lại mức độ may mắn của cô trước cuộc nghiên cứu, và đánh giá mức độ thay đổi. Patricia nói rằng vận may của mình tăng lên75%. Cuối cùng, tôi yêu cầu cô hoàn tất bài trắc nghiệm may mắn, và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống một lần cuối. trước khi tham gia dự án, điểm may mắn của cô là – 4. sau dự án, nó đã nâng lên tới + 3. Patricia đã chuyển từ một người không may thành một người may mắn.

Có lẽ quan trọng hơn tất cả, điểm số của cô ở bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống chứng tỏ bây giờ cô đã hài lòng với tất cả mọi mặt trong cuộc sống của mình.

 CÂU CHUYỆN CỦA CAROLYN

Trong tuần lễ đầu tiên tại trường học may mắn. Carolyn mô tả vận xui không ngớt trong đời mình: “có lần, cả lô xích xông chuyện xúi quẩy xảy ra với tôi chỉ trong ba ngày. Tôi đang chơi với đứa con gai 13 tuổi của mình thì ngã xuống một cái hố sâu ba tấc. tôi đã biết trước là nó ở đó rồi. đầu tôi đập vào tường. không chút nghĩ ngợi, tôi lái xe 200 cây số về nha. Tối hôm đó lại ngã, lại đập đầu và bị thương. Tôi đi đến bác sĩ để khám lấy thuốc. để uống thuốc tôi phải ăn ba lần một ngày. Ngày hôm sau tôi bị mẻ răng vì một bịch khoai tây chiên, nhưng tôi không thể đi trám răng vì tôi đang điều trị theo toa thuốc. và rồi tôi lùi xe tông trúng một gốc cây, làm hỏng xe. Ngày hôm sau tôi không thể nhúc nhích cục cựa được – hóa ra tôi bị nứt xương chậu, nhưng chỗ thuốc chữa đang uống khiến tôi bớt đau, nên tôi không để ý đến nó. Thế là tôi phải mất thêm ba tuần nằm bẹp trên giường. cuộc đời tôi toàn tiến triển như thế đó.

Tôi không may mắn trong vấn đề tài chính. Dì tôi bị ung thư vú và tôi là người chăm sóc dì suốt bốn năm. Chúng tôi rất thân thiết và tôi hỏi xem dì có đồng ý cho tôi mua lại căn nhà của dì không. Cả hai chúng tôi nghĩ rằng đó là ý tốt. tôi liền vay ngân hàng một khoảng tiền lớn và thế chấp tài sản để mua nhà. Ngày mà các thủ tục giấy tờ xong xuôi, dì tôi trông không khỏe lắm, nên tôi đưa dì đến bác sĩ. Bà được chẩn đoán là có nguy cơ đột quị và không đủ sức để đi đến luật sư để ký giấy tờ. hai tuần sau tôi đăng ký mô cuộc hẹn khác với luật sư. Nhưng ngay sáng hôm đó bà bị một cơn đột quị và chẳng bao giờ qua khỏi. thế là giờ đây tôi mất đi người dì, còn căn nhà thì nằm trong tình hình tài chính rối ren, chẳng thể lần ra nổi.

Vào cuối buổi phỏng vấn đầu tiên, tôi yêu cầu Carolyn hoàn tất bài trắc nghiệm may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống. cô chấm điểm may mắn cho mình là -3, và rõ ràng không hài lòng với hầu hết các mặt trong cuộc sống của mình.

Carolyn và tôi thảo luận những cách kết hợp tất cả bốn nguyên tắc may mắn vào cuộc đời cô. Một tháng sau, khi Carolyn quay lại, cô đã là một người khác hẳn: “tôi hoàn toàn bất ngờ, lúc bắt đầu cuộc thử nghiệm, tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra. Và rồi, chỉ một vài tuần sau, mọi thứ đã thay đổi. tôi may mắn hơn, không còn phập phồng lo nghĩ mình sẽ không may. Thậm chí điều đó còn khiến anh bạn thân nhất của tôi bỏ luôn tư tưởng rằng tôi là kẻ thất bại. tôi thật sự hài lòng vì những thay đổi. khi nhìn lại, tôi cảm thấy tất cả điều đó thật kỳ lạ”.

 Carolyn cũng nhận thấy thật hữu ích khi sử dụng nhiều kỹ thuất khác để nhìn vào mặt tích cực của vận rủi, và áp dụng giải pháp mang tính xây dựng hơn đối với chuyện xui mình gặp phải: “ nhiều khía cạnh trong cuộc sống của tôi đã được cải thiện. tôi lấy được bằng lái xe sau ba năm nỗ lực, được tiền thưởng trong những cuộc thi, và tôi hạnh phúc hơn. Một thay đổi quan trọng là tôi đã biết nghĩ cách giải quyết những vấn đề trong cuộc sống của mình, hơn là đổ thừa vận xui. Căn nhà của tôi quá xập xệ, cho nên tôi gọi cho phòng nhà đất địa phương. Cô nhân viên trực ở đó không gọi lại cho tôi, khiến tôi phải gọi đi gọi lại, nhưng cô ta vẫn không tiếp chuyện với tôi với lý do quá bận. thay vì buông trôi, tôi kiên quyết tới cùng. Tôi suy nghĩ về một cơ hội lớn có thể đổi đời mình, và cơ hội đó chỉ liên quan đến vài cú điện thoại. thế là, tôi tiếp tục gọi và yêu cầu được tiếp chuyện với người hữu trách. Họ chuyên máy cho trợ lý nhân sự giám đốc. tôi giải thích với bà ngọn nguồn những phàn nàn của mình. Bà gọi ngay cho cô nhân viên phụ trách khu vực nhà tôi, và phê bình thái độ của cô ta. Vài hôm sau, hai nhân viên đến, và đồng ý thực hiện tất cả các công việc chỉnh sửa vườn tược và sửa chữa những nơi cần thiết. một tuần sau đó thì mọi công việc hoàn tất. tôi đã chờ đợi việc này ba năm rồi. đó là lý do tôi suy nghĩ rằng mình thật sự may mắn, thay vì chịu chết rằng mình không thể thay đổi được gì”.

Cuối buổi phỏng vấn, Carolyn nói vận may của cô đã cải thiện được 85%. Điểm đánh giá cuối cùng trong bài trắc nghiệm may mắn cho thấy điểm may mắn của cô gia tăng từ -3 đến một con số thật ngạc nhiên: +6. điểm đánh giá chung cuộc cho bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống cũng chứng tỏ có sự cải thiện đáng kể trong mọi mặt của cuộc sống.

 NHỮNG TRƯỜNG HỢP TỐT NGHIỆP KHÁC

Patricia và Carolyn là những trường hợp tiêu biểu cho những người không may ghi danh học trường học may mắn. trong chương 4 tôi mô tả cuộc đời không may của Marilyn. Cô vẫn níu giữ hai mối quan hệ bất hạnh dù tiếng nói bên trong cảnh báo cô hãy ra đi. Cô tử tế chấp nhận tham gia trường học may mắn. sau vài tuần, Marilyn phấn khởi báo tin là vận may của cô đã tăng 40%. Phần lớn sự tiến bộ này xoay quanh khả năng gia tăng những cuộc gặp gỡ tình cờ trong đời và phát triển niềm mong đợi vào tương lai.

Tôi quyết định nắm quyền kiểm soát cuộc đời mình, và làm cho nó phong phú hơn lên. Tôi bắt tay vào một công việc mới, làm tư vấn quảng cáo cho một tờ tạp chí. Tôi yêu thích công việc này. Tôi cũng bắt đầu tổ chức tiệc Tupperware – buổi họp đầu tiên vào tuần tới. tôi cũng nộp đơn tham gia chương trình “truyền hình thực tế”. họ yêu cầu tôi thực hiện một video ngắn và gửi cho họ. tôi tưởng tượng mình may mắn và nghĩ cách giới thiệu mình. Cuối cùng, tôi trèo vào một cái hộp khổng lồ, nhờ người ta bao lại, cột một chiếc nơ lớn, và rồi quay cảnh tôi nhảy vọt ra, hét lên, “ngạc nhiên chưa! quí vị đang chứng kiến người đoạt giải, quí vị đang theo dõi thành viên về nhất trong đội’cảnh đó kéo dài vài phút, cho tôi giới thiệu bản thân với họ và lý do tại sao toi muốn có mặt  trong chương trình. Nếu được phỏng vấn thì tôi rất vui sướng. tôi tin là mình sẽ thể hiện mình tốt. năm ngoái tôi cũng nộp đơn, nhưng lúc đó tôi cảm thấy xui xẻo, còn đoạn băng video và đơn xin việc thật tệ hại. tôi xuất hiện chẳng có gì ấn tượng. chuyện bạn trai của tôi đang suôn sẻ. lần đầu tiên, tôi ngồi bình tâm và suy nghĩ thật cẩn thận về những gì trực giác mách bảo mình. Tôi nhận ra mình hoàn toàn tin tưởng anh ấy. thật hoàn hảo! tuyệt đối hoàn hảo. chúng tôi sắp sửa đi Paris. Anh ấy tổ chức một buổi tiệc sinh nhận bất ngờ cho tôi. Thật không thể tưởng tượng nổi. tôi thật sự hạnh phúc với mối tình này – mười trên mười”.

Tôi nóng lòng muốn khám phá xem có thể làm người may mắn thậm chí may mắn hơn không, nên tôi rất vui mừng có người may mắn tham gia vào dự án này.

Trong chương 3 và chương 6, tôi mô tả cuộc đời may mắn của Joseph, chàng sinh viên 35 tuổi. lúc nhỏ, Joseph luôn trong tình trạng khắc tinh với cảnh sát. Rồi cơ duyên đến với anh khi gặp một giáo viên trên chuyến xe lửa đổi đời. ấn tượng trước sự ứng xử của Joseph, vị giáo viên dự báo anh sẽ là một chuyên gia tâm lý xuất sắc, mở đường dẫn anh đến với trường đại học. Joseph cũng có khả năng hóa vận xui thành vận hên. Anh mô tả việc bị bỏ tù là một trong những điều may mắn nhất xảy ra cho mình. Khi đồng ý tham gia trường học may mắn, Joseph đang làm luận văn tốt nghiệp, anh hy vọng sau này sẽ là nhà tư vấn tâm lý.

Lần gặp gỡ đầu tiên, tôi yêu cầu Joseph hoàn tất bài trắc nghiệm may mắn và bài trắc nghiệm hài lòng trong cuộc sống. có lẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi Joseph có điểm may mắn +5, và rất hài lòng với nhiều mặt trong đời mình. Nhưng liệu anh có thể trở thành một người may mắn hơn không?

Khi tôi ôn lại những kỹ thuật mà người may mắn dùng để tạo ra vận đỏ cho mình, Joseph nhanh chóng nhận ra mình đã sử dụng một số trong những kỹ thuật này rồi, nhưng đồng ý nỗ lực áp dụng thêm nữa trong những tuần kế tiếp. đặc biệt, anh nghĩ mình có thể hưởng lợi từ việc giảm thiểu vận đen. Chúng tôi thảo luận xem anh có thể gia tăng cơ hội gặp gỡ tình cờ trong đời như thế nào.

Một tháng sau gặp lại Joseph, anh kể cho tôi biết chuyện gì xảy ra. Anh mở đầu bằng cách cho biết mình đã cố trau dồi khả năng nhìn vào mặt tích cực của vận xấu. “đôi khi việc xui quẩy xảy ra, và chúng hẳn đã kéo tôi gục ngã nếu như tôi không thể nhìn thấy vận may phát sinh từ chúng như thế nào. Điều này cũng giống như trước kia, nhưng bây giờ thậm chí còn mạnh mẽ hơn.

Bữa nọ, tôi về nhà vợ tôi bảo tôi phải nói chuyện với thằng con trai, bởi vì nó bị bắt về tôi chôm thức ăn tại căn tin trường học của nó. Đây là lần đầu tiên nó có hành vi như vậy, và may là nó bị bắt, cho nên tôi vững tin quả quyết đây không phải là con đường đi xuống. vậy nên, vận xui nhỏ của nó lại hóa ra là may. May là vì, giống như tôi nhiều năm trước khi còn là một thằng bé hư hỏng, tôi không bao giờ bị bắt ngay lần đầu tiên, vì vậy tôi cứ vin vào ý nghĩ rằng mình là bất khả chiến bại và cứ trượt dài vào con đường phạm tội”.

Joseph cũng tham gia cơ hội gặp gỡ tình cờ trong đời anh: “rất nhiều vận may của tôi trong những tuần qua tựu quanh những cơ hội. thoạt đầu chỉ với những việc rất nhỏ, nhưng chúng xây đắp dần. một ngày kia, tôi bước ngang qua một sinh viên khác. Tôi không biết rõ anh ta lắm, nhưng tôi nghĩ mình sẽ dừng lại nói chuyện. tôi chào anh và anh hỏi thăm tôi dạo này thế nào rồi. tôi trả lời mình đang theo học khóa thống kê, nhưng không giỏi lắm, và thầy hướng dẫn giới thiệu cho tôi một quyển sách, nhưng khi tôi tới hiệu sách thì nhận thấy nó mắc quá. May thay, anh sinh viên đó bảo rằng anh có quyển sách ấy và chô tôi luôn vì anh đã học xong chứng chỉ đó rồi.

Vài tuần trước tôi lấy xe hơi của mình trong gara thì thấy một mẩu giấy dưới đất. bình thường tôi bước qua rồi, nhưng thay vì vậy, tôi xem nó như một cơ hội. tôi đá nó lên, không chừng nó là một tấm vé số hay đại loại. thế là tôi đá lật nó lên và bên dưới có tờ 20 đô la. Khi tôi nhặt lên thì phát hiện có tới 5 tờ 20 đô la – vị chi là 100 đô la. Nó cứ nằm đó thôi.

Nhưng tin hấp dẫn nhất là tôi vừa được một công ty sanư đầu người nhắm chọn. số là tôi làm tình nguyện viên cho một tổ chức giúp đỡ những người thiểu năng hòa nhập cộng đồng. một tổ chức từ thiện khác nghe nói về tôi, và họ gởi cho tôi lá thư đề nghị cho tôi một công việc. đó là việc đi thực tế và đánh giá tình hình, gặp gỡ những người cảm thấy khó khăn trong việc học. năm đầu tiên, họ nói cho tôi làm bán thời gian, có ăn lương. Thật là hoàn hảo, bởi vì tôi vẫn có thể vừa đi học vừa đi làm bốn ngày trong tuần, mỗi ngày ba tiếng. thật đúng như những gì tôi muốn. mọi chuyện thật tuyệt diệu, còn hơn tôi mong đợi nữa. tôi sống thật khoan khoái, và luôn mong chờ điều may mắn. những người khác hẳn cũng nhận ra sự thay đổi. chúng còn tích cực hơn đối với tôi”.

Joseph nói rằng may mắn của anh tăng lên 50%. Điểm may mắn tăng từ + 5 lên + 6 và điểm hài lòng trong cuộc sống cuối cùng cho thấy bây giờ anh còn hài lòng với cuộc sống của mình hơn.