Bảng báo chí không quá lớn trong góc phòng đăng tin tức công ty sắp bị Thang Đông Trì thu mua.
Tiêu Kính Nam nhìn chăm chú tin tức ngắn ngủi này lui lui tới tới thật lâu, phiền toái giật tờ tin tức xuống, dùng sức ném thật mạnh.
Từ ngày hôm đó rời khỏi nhà Thang Đông Trì đến bây giờ cũng chưa liên lạc lại.
Mà hắn cũng đem điện thoại Thang Đông Trì cho hắn ném vào ngăn kéo khoá lại.
Không thể phủ nhận, hắn cảm thấy có chút để ý Thang Đông Trì này.
Có đôi khi đối mặt với người này không có cách nào bình tĩnh biểu đạt cảm xúc suy nghĩ trong lòng hắn.
Hắn cũng không rõ chính mày ngày hôm ấy đến nhà Thang Đông Trì chất vấn, tại sao lại nhắc tới việc “mua bán” kia, trên thực tế y có cùng người khác hay không vốn dĩ không can hệ đến hắn.
Tại sao vẫn phải để ý, thậm chí vì vậy hắn đổi luôn cả loại nước hoa hằng ngày vẫn dùng.
Tiêu Kính Nam liền cả ngày mâu thuẫn như thế, chỉ có mỗi khi trở về nhà, trông thấy con mèo ngốc kia hướng hắn chạy đến, mới có thể cảm thấy thoải mái một chút.
Sau hai tuần ba ngày, Tiêu Kính Nam nhận được điện thoại của Tiêu Phân Nghĩa, bảo hắn đến công ty một chuyến.
Vì vậy mới về nhà còn chưa kịp thay quần áo, Tiêu Kính Nam cấp sữa cho mèo xong liền lần thứ hai lái xe đến công ty.
Thời điểm đi vào văn phòng, Tiêu Phân Nghĩa đang nói chuyện điện thoại với ai đó, ngôn từ mang cảm kích chân thành.
Tiêu Kính Nam đứng một bên đợi trong chốc lát, Tiêu Phân Nghĩa cúp điện thoại thần sắc thoải mái mà khoái trá, mày giãn ra, không còn vẻ lo lắng trước đó.
“Ba ba, có chuyện gì?” Hắn hỏi —
Nhấn ga, Tiêu Kính Nam chạy nhanh đến địa phương kia.
Thu mua công ty là tin tức giả, cũng là nguỵ trang.
Mục đích để cho giám đốc của công ty thiếu tiền bọn họ kia thả lỏng cảnh giác, cho rằng sự tình đã qua.
Thời điểm Thang Đông Trì cùng hắn hợp tác, hiểu được công ty bọn họ là liên minh tài chính với công ty kia, phát hiện công ty kia thiếu bọn họ rất nhiều chi phí vận chuyển. Mặt ngoài công ty kia cũng không có vấn đề gì, tiền cũng vẫn liên tục thu vào, nhưng trên thực tế cũng chỉ có hai tiểu nhân viên đại lý đến cam đoan hàng lượng, do đó bắt đầu hoài nghi năng lực trả tiền của đối phương.
Vốn dĩ chỉ là hoài nghi, thẳng cho đến khi ngẫu nhiên nhìn thấy giám đốc công ty kia cùng giám đốc bộ vận chuyển của công ty mình đồng thời ăn cơm uống rượu.
Nếu như nói là xã giao công việc thì cũng không có vấn đề gì, cố tình để Thang Đông Trì thấy giám đốc công ty kia đút chi phiếu cho đối phương.
Thang Đông Trì vốn muốn nói cho Tiêu Phân Nghĩa chú ý chuyện này một chút, nhưng lại sợ nói xong Tiêu Phân Nghĩa lại không tin, dù sao giám đốc bộ vận chuyển kia đã làm ở công ty bọn họ rất nhiều năm, là nhân viên cựu lão.
Vạn nhất lại đi chất vấn lão trước khiến lão có chuẩn bị, như vậy sẽ không dễ giấu đầu lòi đuôi như vậy.
Chính là Thang Đông Trì cũng không nghĩ đến sự việc bại lộ sớm như vậy, lão giám đốc công ty kia bỏ chạy, phân phó tiểu giám đốc công ty lão thay hắn xử lý.
Mà giám đốc bộ vận chuyển kia đương nhiên đã biết trước chuyện này, cho nên hỏi cái gì lão cũng trả lời không biết, tính toán chờ đợi sự tình qua đi chậm rãi tiêu số tiền kia.
Cho nên khi tin tức thu mua công ty được chứng thực, giám đốc bộ vận chuyển kia hiển nhiên cho rằng sự tình đã qua, còn thực cẩn trọng đợi thêm vài ngày mới đem ngân phiếu đến ngân hàng rút tiền, chuẩn bị cao chạy xa bay.
Xa dừng lại trước cửa Thang Đông Trì, Tiêu Kính Nam hít một hơi nhấn chuông cửa.
Mở cửa vẫn là a di giúp việc kia, thấy Tiêu Kính Nam liền để hắn vào cửa.
“Thang tiên sinh ở trên lầu, tôi đi lên gọi ngài.”
Người giúp việc muốn đi lên lầu, Tiêu Kính Nam lại vội vàng ngăn lại, “Không cần, tôi trực tiếp đi lên.”
“Này…”
“Không sao.”
Tiêu Kính Nam không đợi a di ngăn liền trực tiếp bước lên cầu thang, bước tới cửa phòng Thang Đông Trì gõ gõ cửa.
Bên trong không có người trả lời.
Tiêu Kính Nam thấy người giúp việc chạy đến, vì vậy vươn tay nhẹ nhàng xoay chốt cửa, phát hiện cửa mở.
Ánh sáng trong hành lang xuyên qua khe cửa rọi vào phòng, mà bên trong một mảnh tối đen, các bức màn đều kéo gắt gao.
Tiêu Kính Nam đi vào thuận tay đóng cửa, sờ soạng đi vào bên trong vài bước liền đụng vào bàn trà, máy tính xách tay trên bàn vì chấn động mà sáng lên, khiến Tiêu Kính Nam dễ dàng nhìn thấy nam nhân đang tựa trên ghế salon mà ngủ.
…
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì, không biết có nên tiếp tục bước vào trong hay không.
Theo đạo lý mà nói, hắn nên nói lời cảm ơn với y, chính là nghĩ tới việc y biết sự tình rõ ràng lại khiến hắn lo lắng đề phòng vài tuần, cảm thấy không phục.
Có chuyện gì mà không thể hảo hảo nói, lại cứ che giấu ở trong lòng như vậy. (Băng: Thế bữa trước anh muốn giải thích, ai là người không chịu nghe giận dỗi bỏ về đấy:v)
Vừa nghĩ như vậy vừa lại gần thêm hai bước.
Sau đó…Gấu nhỏ ngốc bất mãn vươn tay vỗ vỗ hai má Thang Đông Trì.
“Này này…! Tỉnh tỉnh.”
Thang Đông Trì nhíu mày giật giật, đột nhiên như ý thức được cái gì, rất nhanh mở mắt.
Tiêu Kính Nam bị y nhìn liền sửng sốt, chỉa chỉa lên giường, “Lên giường ngủ, như vậy sẽ bị lạnh.”
Thang Đông Trì gật đầu, chậm rãi đi về phía giường, xốc chăn lên chui vào nằm.
Tiêu Kính Nam có chút khó hiểu, lại thuận tay đắp chăn cho y.
Tay mới vừa đụng đến góc chăn đã bị một bàn tay nắm cổ tay kéo lên giường, Tiêu Kính Nam bất ngờ đề phòng không kịp ngả nửa người lên người Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì xe dịch vào phía trong tường, hai tay duỗi ra như muốn ôm lấy hắn.
Tiêu Kính Nam nửa người trên bị chế trụ chặt chẽ, giật giật phát hiện cổ tay khác của hắn cũng bị giữ chặt.
“Này…” Tiêu Kính Nam bất mãn nói.
Thang Đông Trì hơi hơi gật đầu. “Thôi nào… Để tôi ngủ một lát nào.”
Thôi a…Anh buông ra rồi ngủ tiếp được hay không…?
…Vì vậy Tiêu Kính Nam quyết định hít sâu, đợi suy nghĩ kỹ càng xong sẽ nói.
Kết quả khi hắn suy nghĩ xong thì Thang Đông Trì đã ngủ say.
Bên tai là tiếng hít thở đều của đối phương, hắn bảo trì tư thế cứng ngắc đợi trong chốc lát, cuối cùng giật giật thân thể nằm xuống bên cạnh, mà cũng rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ.
Lúc mơ hồ, Tiêu Kính Nam nghĩ:
“Kệ vậy, mấy ngày nay quá mệt mỏi, ngủ dậy nói sau…”