Yêu Thượng Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 17

Tiêu Kính Nam cảm thấy có người sờ thân thể hắn, cả người đều bị sờ đến nóng lên, thực thoải mái.

“Ân…” Thoả mãn hừ một tiếng, Tiêu Kính Nam ngây ngô duỗi thẳng thân thể.

Thang Đông Trì nhịn không được cười cười, hướng lên trên cắn môi dưới của hắn, nhìn hắn nhíu mày liền ép lên đôi môi, tuỳ ý hôn hôn.

Tiêu Kính Nam bị bắt ngưỡng đầu đón nhận, ngực bị động tác mãnh liệt trở nên phập phồng, giữa những nụ hôn lộ ra tiếng thở dốc ồ ồ, khiến dục vọng Thang Đông Trì càng lúc càng mãnh liệt.

Một bên hôn, một bên vươn tay vuốt ve dục vọng đã bán cương ở giữa hai chân Tiêu Kính Nam.

Tiêu Kính Nam phản ứng thật kịch liệt, tại lúc Thang Đông Trì khẩn trương vuốt ve thứ giữa hai chân, hắn theo bản năng muốn khép chân lại.

Thang Đông Trì thấy thế liền dùng đầu gối giữ hai chân hắn dạng ra, thân thể mình thì ở giữa.

Hai chân Tiêu Kính Nam bị giữ lại run rẩy động nửa ngày, vẫn không thể đẩy cái người đang giữ chân mình ra, vì vậy chỉ có thể mở chân ra.

Thang Đông Trì thuận môi hôn một chút xuống cổ, dùng sức hút, lưu lại một dấu, nhìn nhìn thực vừa lòng, lại đi xuống gặm tiếp xương quai xanh, lưu lại một ẩn ký.

Tiêu Kính Nam không rõ hắn làm chuyện gì, muốn nâng thân thể lên lại bị đè xuống, lỗ tai đột nhiên nóng lên đau xót.

“A…!” Vừa rên rỉ, hai tay không tự giác sờ người nằm trên thân mình, rồi mới đẩy bờ vai của y.

Thang Đông Trì liếm cắn lỗ tai hắn đến đỏ bừng, một tay áp tay hắn, một tay buông tiểu đệ đệ, ngược lại gảy gảy đầu ngực hắn.


Kích thích song song, Tiêu Kính Nam thắt lưng mềm nhũn, có chút vặn vẹo thân thể, muốn trốn thoát.

Thang Đông Trì dùng thân thể chặt chẽ áp chế hắn, một bàn tay từ ngực xẹt qua bụng cùng thắt lưng, lần thứ hai dừng lại giữa hai chân, dùng kỹ xảo bộ lộng, môi từ lỗ tai trượt xuống, đầu lưỡi liếm lộng điểm mẫn cảm trước ngực mới bị y chà đạp.

“Ân…a…” Tiêu Kính Nam cảm thấy khó thở, máu toàn thân đều không khống chế, vọt tới giữa hai chân, mà cái thân thể kia vẫn chặt chẽ khảm ở giữa hai chân hắn, khiến hắn không thể không bảo trì bộ dáng mở chân để người kia đùa bỡn.

“Chậm, chậm một chút… Ngô…A!” Thân thể bắt đầu không tự giác nâng lên, giữa động tác trừu sáp trong tay Thang Đông Trì, trên mặt một mảnh ửng hồng, tóc vì mồ hôi trở nên mềm mại phủ trên trán, trên chóp mũi cũng đầy mồ hôi.

Thang Đông Trì ngẩng đầu nhìn khoé mắt ướt át, liếm liếm bờ môi của hắn, “Mở mắt ra.”

Tiêu Kính Nam thở dốc không để ý tới hắn.

Thang Đông Trì nhíu mày, bỗng nhiên dừng lại động tác vuốt ve, kéo hai tay hắn lên dùng cà vạt trói chặt.

Tiêu Kính Nam mềm nhũn không có làm bất cứ động tác kháng cự nào đã bị trói lại chặt chẽ, thân thể thành thực trở nên xao động.

“Ân… Buông ra…”

Động tác xoay thắt lưng dị thường ***, Thang Đông Trì vừa nhìn vừa dùng tay nắm hạ thể thập phần hưng phấn của hắn, tạo nên một trận bất mãn thở dốc.

Thang Đông Trì chơi trong chốc lát, cuối cùng đè thấp thân thể ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Này…Có muốn tôi giúp cậu bắn ra?”


“…Cái gì?” Tiêu Kính Nam mờ mịt hỏi, ánh mắt mê man.

Thang Đông Trì nhìn nhìn khoé mắt hơi đỏ của hắn, sờ sờ gò mà của hắn rồi lại sờ soạng phía dưới, “Nơi này muốn bắn không?”

“…Muốn bắn…Nhanh lên…” Tiêu Kính Nam thành thật gật đầu, đầu gối ma sát thân thể Thang Đông Trì.

“Vì sao muốn bắn?” Thang Đông Trì sờ sờ hạ thể cương cứng, móng tay xẹt qua đỉnh.

“A! Ân..” Tiêu Kính Nam hoảng hốt.

Hắn không rõ ràng lắm mọi việc, cái gì muốn bắn, cái gì tại sao muốn bắn…?

…Hắn không biết, hắn chỉ biết là hiện tại hắn rất khó chịu.

“Đừng…sờ…ngô…sờ, đừng sờ…” Tiêu Kính Nam đỏ mặt, hai tay bị trói duỗi đến trước đẩy cái tay đang tàn sát bừa bãi kia ra.

“Vậy cậu chính mình lộng đi,” Thang Đông Trì lùi lại phía sau, lại như trước đỉnh đỉnh chân hắn, “tay cậu như vậy, hẳn là có thể động.”

Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì trong chốc lát, ngây ngô vừa cười vừa gật đầu, dùng hay tay bị trói ở trước mặt Thang Đông Trì mở chân ra tự an ủi.


Thang Đông Trì nhìn nhìn, lấy một cái gối đặt dưới thắt lưng hắn, rồi mới lấy gel bôi trơn cùng dụng cụ tình thú đơn giản ở trong ngăn kéo.

“A…a” Đem hai chân Tiêu Kính Nam mở ra tối đa, đổ một lượng lớn trơn tề vào tay, thăm dò xung quanh hậu huyệt, vói vào một ngón tay, nhiều lần ra vào.

Tiêu Kính Nam cảm nhận được phía sau khác thường, dừng động tác bộ lộng, ngơ ngác nhìn chân.

Thang Đông Trì nhích thân thể lại gần, đi vào thêm một ngón tay, vừa trừu sáp vừa thưởng thức biểu tình trên mặt của Tiêu Kính Nam.

“Ân…a a! Ân…ngô…” Tiêu Kính Nam cuối cùng phản ứng kịp, vừa xoay thắt lưng vừa tránh né những ngón tay đó, vừa có ý đồ dùng hai tay đi bắt lại cổ tay của Thang Đông Trì.

Thang Đông Trì không có trốn, tay bị bắt lại, như vậy nhìn qua giống như hắn lấy tay chính mình đỉnh vào trong huyệt.

“Lấy…ân.”

Thang Đông Trì một bên trừu sáp ngón tay nhanh hơn, vừa cúi đầu liếm liếm hạ thể dâng trào như cũ của Tiêu Kính Nam.

Tiêu Kính Nam rủn rẩy thắt lưng, thở dốc buông lỏng tay.

Thang Đông Trì nhìn hắn há miệng to thở dốc, còn có tay bị cà vạt trói chặt, phiến tình cùng kích thích dị thường.

Ngón tay hung hăng trừu sáp vài cái, nhìn Tiêu Kính Nam nhíu mi rên rỉ, Thang Đông Trìlấy tiểu đạo cụ bên cạnh.

Nghe nói có chức năng mát xa, hẳn là không tồi đi.

Vừa nghĩ vừa đem gậy mát xa hơi lớn trước huyệt khẩu đẩy vào, một chút liền sáp đến cuối, không mấy khó khăn.


Đầu tiên là có tiết tấu sáp vài cái, rồi mới mở công tắc mát xa.

Bất đồng với tiết tấu ngón tay, Tiêu Kính Nam lập tức thất thanh kêu lên, “Ân! Ngô..a….a.a…”

Thang Đông Trì cúi người, cười cười khẽ ngăn chặn cơ thể không ngừng run rẩy của hắn, “lần này, nhất định cho cậu bắn ra.”

Vừa nói vừa tăng nhịp độ của gậy mát xa.

Tiêu Kính Nam khó chịu đến căng cơ bắp cả người, thân thể vẫn không giải phóng đươc trở nên nóng nảy, nhưng hắn phát hiện vô luận tránh thế nào, vẫn cứ bị gắt gao khống chế.

Hắn theo bản năng bắt lấy lưng Thang Đông Trì thấp giọng rên rỉ, thanh âm có chút nức nở.

“Nha, gấu nhỏ ngốc.” Thang Đông Trì ngẩng đầu hôn hôn bờ môi của hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi đỏ bừng, “Chưa bắn, chưa được khóc nha.”

————————-

Lời tác giả:

Ôn nhu lại phúc hắc Thang BOSS.

(Ngốc hùng: “Này không công bằng…Anh anh anh…”)

(Thang BOSS: “Ân?”)

(Ngốc hùng: *yên lặng hít hít mũi* “không có gì…a… ngô…ân”)