“Ngốc, nói vậy ngươi khen ta là đẹp, vậy tiểu thư bên kia có đẹp không?”
Mộng Ngọc ý bảo Đại Ngưu nhìn về phía bên kia cách không đám người ngồi gần lửa vừa đến.
Thô nhân quay đầu nhìn thoáng qua liền quay lại nói. “Các ngươi đều đẹp mặt.”
Mộng Ngọc biết thô nhân không có nói dối, tiểu thư bên kia cũng thật không khó nhìn, nhưng là nghe được Đại Ngưu nói như vậy y vẫn là không vui, đây không phải đại biểu về sau người càng đẹp xuất hiện thô nhân sẽ không cần y nữa. Dù sao y xuất thân là loại này, cùng một người xinh đẹp sạch sẽ đứng cùng nhau, thô nhân còn có thể yêu y sao? Nghĩ nghĩ, Mộng Ngọc muốn khóc, y quay mặt sang nói với Đại Ngưu.
“Ta có điểm mệt nhọc, muốn nghĩ trưa một chút, ngươi ăn đi, ta không ăn cùng ngươi.”
Mộng Ngọc đi đến chỗ quần áo của Đại Ngưu trải sẵn nằm xuống, đưa lưng về phía thô nhân, lén lút lau đi nước mắt.
Mộng Ngọc yên lặng khóc, nhiều năm dưỡng thành thói quen, khóc cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ yên lặng núp một nơi rơi lệ. Thẳng đến khi một bóng đen một lần rồi một lần đời đến trước mắt y, lập lại nhiều lần, Mộng Ngọc mở lớn mắt nhìn kỹ xem, là một bàn tay, nhìn hướng về phía trước nhìn xem, là bàn tay của thô nhân.
Mộng Ngọc lau khô nước mắt ngồi dậy, ra vẻ trấn định hỏi: “Có việc sao?”
“Ngươi vừa khóc?” Đại Ngưu cẩn thận hỏi.
Đôi mắt hồng hồng, Mộng Ngọc biết nói dối không được, vì thế gật gật đầu.
“Vì cái gì? Ta vừa lộng đau ngươi?”
“Không.”
“Ta nướng cá rất khó ăn.”
“Không phải.”
“Ta nói sai nói cái gì sao?”
“Không, ngươi nói là lời nói thật, chính ta trong lòng ta không tốt, không liên quan đến ngươi.”
“Ta luyến tiếc nhìn ngươi khóc, nói cho ta biết ta làm sao chỗ nào, ta sửa. Ngươi đừng khóc, ngươi vừa khóc tay chân ta cũng không biết làm sao, vừa rồi ta nghĩ lau nước mắt cho ngươi nhưng tay ta sợ sẽ làm đau da mặt non mịn, ta không dám chạm vào.”
Nhìn thô nhân đối diện bộ dạng vô thố, Mộng Ngọc bổ nhào vào trong lòng hắn.
“Ta sợ ngày nào đó ngươi gặp được người xinh đẹp hơn ta, gia sự sạch sẽ hơn ta, sẽ không cần ta nữa, dù sao ta cũng xuất thân bần hèn, cũng không thể cho ngươi cái gì.”
“Sẽ không.” Đại Ngưu kiên định lắc lắc đầu.
“Bọn họ xinh đẹp là chuyện của bọn họ, chỉ có ngươi mới là của ta. Chỉ cần ngươi không chê là ta thô nhân, ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời, vừa rồi ta nói lỡ lời, tiểu thưa kia chính là đẹp mắt, ngươi mời là xinh đẹp, nàng đối với ngươi không đẹp bằng.” Đại Ngưu đỏ mặt biện giải.
Mộng Ngọc nhìn Đại Ngưu đỏ mặt, bộ dạng cực lực biện giải, “Phốc” y nở nụ cười, thô nhân này thật chân thành, trong lòng nghĩ gì sẽ nói đó, hắn sẽ không lừa y.
Mộng Ngọc ghé vào đầu vai Đại Ngưu 9ến sát bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Ta không chê ngươi, ngươi không chê ta, cả đời đi theo ngươi có gì mà không tốt?”
“Ân.”
Mộng Ngọc trong lòng hắn cười hảo ngọt, hảo ngọt. Chớp mắt trên mặt hắn hôn một cái, thô nhân nhìn y sửng sốt nữa ngày, rồi sau đó cầm lấy bánh bao trong tay hung hăng cắn thật to vào mồm, khuôn mặt Mộng Ngọc cười tươi thật sự có thể nhìn ăn với cơm.
Mộng Ngọc đối với Đại Ngưu phao mị nhãn, tùy tay ngắt xuống một cọng cỏ lau thổi tiểu khúc Diệp Tử, Đại Ngưu đối y ngây ngô hắc hắc cười, xa xa đám người mặc quân trang cũng nhìn đến.
Mộng Ngọc thổi rồi đừng lên bắt đầu khởi vũ, Đại Ngưu ở một bên xem trợn mắt há hốc mồm, càng dựa vào càng gần. Mộng Ngọc dán thân thể lên hắn làm động tác xoay người, hắn bắt đầu nuốt nước miếng, cũng đúng lúc này Đại Ngưu phát hiện quân sĩ cũng nhìn xem náo nhiệt.
Đột nhiên có người xem tán thưởng. “Hảo, vị tiểu ca khiêu thật tốt.”
Mộng Ngọc trừng mắt liếc nhìn một cái, người không mời mà đến. Y khiêu vũ cho thô nhân xem, những người này vỗ tay làm hỏng hưng trí của y, y cũng không khiêu vũ nữa.
Mộng Ngọc dừng lại, đến bên người Đại Ngưu kéo hắn xoay người, sau đó nhỏ giọng nói. “Đem nơi này tặng cho bọn họ, chúng ta đi thôi, trên đường tiếp theo khiêu cho ngươi xem, chỉ cho một mình ngươi xem.”
Vừa nghe lời ngọc chỉ dành cho Đại Ngưu, không một khắc liền sửa sang lại hành lý, Mộng Ngọc chuẩn bị đòn gánh, bọn họ chuẩn bị phải đi.c