Edit: Xuki
Công ty Lập Hành vì mới mở trang web, còn chưa nổi tiếng, số lượng người sử dụng vẫn còn ít. Thế nhưng chi phí đưa cho trang web hoạt động không nhỏ, nên một tháng sau khi mở trang web, vẫn còn chưa lấy lại vốn. May mà đây là tình huống này Lập Hành đã sớm dự liệu đến, vì thế bọn họ không nản lòng, vẫn tích cực dựa vào kế hoạch tiến hành tuyên truyền, đồng thời tích cực liên hệ các bệnh viện để hợp tác.
Tối hôm đó, sau khi Tiểu Mạch tan tầm về nha, Lập Hành đã trở về, đang ở phòng bếp chưng cá. Tiểu Mạch đi tới ôm lấy thắt lưng Lập Hành, mặt dán lên lưng anh, êm ái nói:
“Hôm nay sao anh tan làm sớm vậy?”
Lập Hành nói:
“Nhớ em, về sớm một chút để gặp em”.
Tiểu Mạch cười khanh khách:
“Khéo dỗ ngọt”.
Lập Hành cũng cười:
“Vậy em có thích lời dỗ ngọt như vậy không?”
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau dọn bát, Tiểu Mạch kéo Lập Hành ngồi vào salon:
“Ngày hôm nay không bận rộn? Có chuyện gì sao?”
“Không sao thật, chỉ là anh hơi mệt, về sớm một chút”.
Tiểu Mạch “À” một tiếng:
“Em xoa bóp chân cho anh!”
Tiểu Mạch đè chân anh xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt Lập Hành:
“Công ty không thuận lợi?”
“Ừm”.
Một lát sau, Lập Hành thản nhiên mở miệng:
“Lập Ngôn đi đến mấy bệnh viện tốt nhất thành phố B bàn chuyện hợp tác, tuy là gặp được người phụ trách, nhưng là bọn họ thấy mình nổi tiếng, người bệnh đã rất nhiều, không thấy hứng thú, việc hợp tác rất khó”.
Tiểu Mạch suy nghĩ một chút hỏi:
“Họ nói về tư vấn trực tuyến giúp đỡ bệnh nhân? Bây giờ chúng ta đều nói mấy nội dung như thế?”
“… Trang web của chúng ta không phải có mục do người bệnh bầu chọn “Danh y Trung Hoa” sao, có thể đem chuyên mục này ra giới thiệu với các bác sĩ của các bệnh viện lớn có nhiều kinh nghiệm, nhưng do nhiều nguyên nhân, bác sĩ chưa nổi tiếng, họ sẽ thấy hứng thú, khi đó họ sẽ tự đề xuất với lãnh đạo bệnh viện hợp tác với chúng ta”.
Lập Hành ngẩng ra nhìn Tiểu Mạch, sau đó cười ha hả, sờ đầu Tiểu Mạch:
“Vợ anh thật thông minh nha!”
“Ai là vợ anh? Anh xem cách tiếp cận này có thể thử một lần”.
“Đương nhiên có thể thử, từ đặc điểm tính cách con người để giải quyết vấn đề, em thật là có trái tim tinh tế, vợ à”.
Lập Hành tiến tới hôn cô.
“Ai là vợ anh?”
Tiểu Mạch vung quả đấm nhỏ đấm vào anh.
“Em chính là vợ anh, không phải là vợ anh thì là vợ ai?”
Người đàn ông cười đùa, hôn mặt cô.
Tiểu Mạch cười khanh khách tránh, hai người cười đùa trên salon, hô hấp Lập Hành dần dần nặng nề, Tiểu Mạch cảm thấy thân thể của anh biến hóa. Lập Hành cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi mềm mại của Tiểu Mạch, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, cùng cô quấn quýt lấy nhau. Một tay trượt đến trước ngực cô, cởi cúc áo cô. Tiểu Mạch: “Ô ô” nói không rõ “Đây là phòng khách”. Lập Hành khàn giọng:
“Tiểu Mạch, anh muốn, chúng ta chưa thử qua ở trên salon”.
“Anh, a, nhẹ một chút…”.
Lập Hành giao cho Lập Ngôn và Đường Đông làm theo cách Tiểu Mạch nói tuyên truyền với các bác sĩ kia, không nghĩ tới hiệu quả cực kỳ tốt. Vì bệnh viện cạnh tranh kịch liệt, rất nhiều bác sĩ bằng cấp cũng có, kinh nghiệm cũng có, nhưng chính là bị mai một giữa biển người mênh mông, không thấy nổi danh. Mà nếu như nhờ trang web để người bệnh bỏ phiếu có thể giúp cho nhiều người biết đến năng lực của mình, có thể trở thành “Danh y”, đối với địa vị của bác sĩ sau này ở bệnh viện, thậm chí đãi ngộ tiền lương cũng có ảnh hưởng. Cho nên trải qua cách tuyên truyền như thế, rất nhiều bác sĩ khuyên lãnh đạo hợp tác với trang web, về lí do đương nhiên không dám nói tới loại chuyện “Danh y Trung Hoa” gì đó.
Số lượng bệnh viện đăng ký mỗi ngày tăng lên, người sử dụng trong 4 tháng cũng tăng lên mấy trăm ngàn người, có trên vạn người đăng ký gói trực tuyến. Buổi tối Tiểu Mạch và Lập Hành sẽ ở nhà kiểm tra số người đăng ký có tăng không, số người mua gói trực tuyến có tăng không, nếu như tăng lên, hai người sẽ cùng nhau cười một hồi.
Vì chi phí mua gói trực tuyến là từ một tài khoản công cộng, nên không thể dùng số tiền đó trước khi người bệnh được tư vấn bệnh trực tuyến, và chỉ có người bệnh được sử dụng số tiền trong tài khoản. Chi phí này phải trả một phần lớn cho bệnh viện, phần còn lại cho mình. Cho nên tuy trang web được đăng ký nhiều, nhưng thực tế vẫn lỗ vốn.
Hôm nay, công việc ở công ty không nhiều, Lập Hành tan làm về nhà. Vừa vào nhà, chỉ nghe thấy có người gõ cửa, Lập Hành xoay người mở cửa, thấy một chị thu lệ phí.
“Có chuyện gì sao?”
Lập Hành hỏi:
“Tiểu Phương, ba người các cậu đã mấy tháng không nộp tiền bảo an, trước đây đều là Tiểu Mạch nộp, mấy tháng nay có phải đã quên không?”
Không nộp tiền bảo an? Lập Hành sửng sốt một chút. Toàn bộ tiền của anh đều đưa vào công ty, anh và Lập Ngôn mỗi tháng đều cầm từ công ty 1000 đồng tiền phí sinh hoạt, không phải lãnh lương. Tiểu Mạch cũng cho công ty vay rất nhiều, mấy tháng gần đây các chi phí đều do Tiểu Mạch trả, mua thức ăn gì đó đều là Tiểu Mạch mua, anh đúng là không chú ý đến loại tiền này. Đưa tiền cho chị thu phí, Lập Hành chậm rãi trở lại salon, bắt đầu suy nghĩ về việc hôm nay.
Mấy tháng này Tiểu Mạch đều phải gánh vác sinh hoạt phí ba người bọn họ, ngoài trừ đóng phí, củi gạo dầu muối, ăn mặc, ở, đi lại thậm chí là chi phí tập luyện của anh, hình như đều là Tiểu Mạch gánh, chưa từng nói với anh. Tiền lương của Tiểu Mạch phải gánh vác những thứ này nhất định rất có áp lực, làm sao anh lại chưa từng chú ý?
Lập Hành đột nhiên nghĩ tới, dường như lâu rồi Tiểu Mạch không đi cửa hàng tổng hợp, lần cuối cùng đi là lúc trời lạnh, cô kéo anh đi, mua cho anh áo nhung và áo khoác len, rất xa hoa, anh muốn trả tiền Tiểu Mạch còn tức giận. Một lần đó, Tiểu Mạch không mua cái gì cả, nhớ kỹ trước đây, cô rất thích mua quần áo. Lập Hành càng nghĩ càng bất an, càng nghĩ càng khổ sở, thì ra, Tiểu Mạch đang yên lặng chống đỡ tiêu dùng của cả nhà, chưa từng để cho anh bận tâm. Mà anh chuyên tâm đưa trang web vào hoạt động, chưa từng chú ý tới là Tiểu Mạch đang nuôi anh và Lập Ngôn!
Nhìn đồng hồ một chút, Tiểu Mạch đã sắp về, Lập Hành quyết định đi xuống lầu đón cô. Thời điểm đi đến cửa lớn tiểu khu, nhìn Tiểu Mạch từ trạm xe buýt đi tới, Lập Hành sửng sốt, Tiểu Mạch không lái xe!
Tiểu Mạch thấy Lập Hành, kêu lên vui mừng nhào tới, Lập Hành đón được cô, gỡ rối mái tóc bị thổi loạn của cô, kéo tay cô về nhà. Đi mấy bước, giống như lơ đãng nói:
“Không lái xe?”
Bước chân Tiểu Mạch dừng lại, sau đó như không có chuyện gì nói:
“Gần như thế, lười lái”.
Thời điểm gần đến cửa thang máy, Lập Hành nghiêng mặt nhìn cô, giọng thấp:
“Lâu rồi em không mua quần áo”.
Là câu trần thuật, không phải nghi vấn. Tiểu Mạch trong lòng ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng ánh mắt đau buồn, có chút khổ sở, còn có hổ thẹn. Tiểu Mạch nói to:
“Có mua nha, quần áo treo trong tủ đầy cả rồi”.
Thang máy đến rồi, Lập Hành buông tay Tiểu Mạch, bước vào thang máy trước, Tiểu Mạch cảm thấy lưng anh hơi khom, lộ ra cảm giác uể oải bi ai. Trong lòng Tiểu Mạch run run, cho tới bây giờ lưng Lập Hành đều thẳng tắp, cho dù năm đó bị đòi nợ, cũng không có dáng vẻ này. Anh nhất định biết được tình trạng tiến thoái lưỡng nan của cô, lại cho rằng tất cả là do mình. Tiểu Mạch đi vào thang máy, quyết định mở miệng nói chuyện:
“Lập Hành, chúng ta về nhà nói chuyện”.
Lập Hành đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, hỏi một câu:
“Túi xách bản không giới hạn của em đâu?”
Đó là cái Tiểu Mạch tiêu phí xa xỉ cuối năm ngoái, là hàng do bạn bè mang từ nước ngoài về, tuy là giá cả làm người ta líu lưỡi, thế nhưng so với hàng đó mua trong nước thì vẫn thấp hơn nhiều. Tiểu Mạch nhìn qua thấy Lập Hành đang tức giận, thu nhập trong nước thấp nên mua vật gì từ nước ngoài đếu thấy đắt.
“Bán”.
Nhìn thấy ánh mắt Lập Hành trong nháy mắt ảm đạm, Tiểu Mạch kéo tay anh.
“Đừng khổ sở, xin anh, về nhà em lập tức sẽ rõ ràng với anh”.
Về đến nhà, Lập Hành mệt mỏi ngồi ở salon, dường như sức lực toàn thân đã bị rút đi hết, người mềm nhũn. Trong lòng Lập Hành là nỗi đau đớn khôn cùng và hổ thẹn, Tiểu Mạch của anh, lúc đầu điều kiện sinh hoạt khá giả, nhưng bây giờ, lại cùng anh chịu khổ, quần áo yêu thích cũng không mua, cái mình thích cũng đem bán, tỉ mỉ tính toán sống qua ngày. Nghĩ đến những thứ này anh lại càng đau lòng, anh hận bản thân, Phương Lập Hành, mày như vậy sao xứng đáng là đàn ông?
Tiểu Mạch ngồi sát cạnh anh, kéo bàn tay lạnh của anh vào lòng bàn tay mình.
“Lập Hành, thu nhập của em không cao, trước đây không có khái niệm để dành, cho nên mấy tháng nay nộp tiền bảo an, các phí điện nước cộng thêm ăn uống, quả thực còn dư lại không bao nhiêu, cho nên em đã gửi xe, trừ khi đưa đón anh thì không dùng đến. Em không có mua quần áo, nhưng thật ra mấy cái mua trước đây vẫn chưa mặc hết, anh cũng nhìn thấy, trong tủ còn rất nhiều quần áo. Em bán túi xách là thật, nhưng giá bán cao hơn giá mua hơn 3000, do tăng tỉ giá, cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là một chiếc túi!”
Đầu Lập Hành cúi xuống, thân thể có chút run run. Tiểu Mạch biết trong lòng anh rất khổ sở, vì vậy chỉ biết nắm chặt tay anh.
“Không phải nói em sai, không có liên quan đến em. Bọn anh gây dựng sự nghiệp, chắc chắn nhiều áp lực. Huống hồ, chúng ta đang ở trong bóng tối trước bình minh, em xem, số lượng đăng ký trang web đang tăng lên, sự nghiệp của anh sẽ nhanh có thu hoạch”.
“Có lẽ anh cảm thấy em nên cùng anh hưởng thụ cuộc sống giàu có. Có lẽ, có vài cô gái hy vọng có thể chia sẻ thành quả do người đàn ông nỗ lực tạo ra!”
Cô dừng một chút, thấy anh nghiêng đầu nhìn cô.
“Thế nhưng Lập Hành, đó không phải điều em muốn. Em, Lâm Tiểu Mạch, muốn cùng người đàn ông Phương Lập Hành cùng nhau phấn đấu, cùng nhau nỗ lực, sau đó cùng nhau hưởng phúc. Như vậy, em an tâm, em kiên định, em sẽ cảm thấy tự hào”.
Tiểu Mạch nhẹ giọng mà kiên quyết nói, trong ánh mắt anh nhấp nháy tia nước, ngón tay anh ôm lấy ngón tay cô.
“Em mong đợi tình yêu, tựa như cây sồi, muốn bên cạnh anh, ở chung một chỗ, rễ nắm nhau dưới đất, lá chạm vào những đám mây”.
“Lập Hành, em bây giờ tìm được tình yêu của anh, em thấy rất vui sướng, rất hạnh phúc, rất thỏa mãn. Cho nên, để cho em cùng anh gánh chịu tất cả, cùng nhau đối mặt tất cả, được không?”
Ánh mắt Tiểu Mạch lóe sáng, tựa như vì sao.
Lập Hành chuyển qua đối mặt Tiểu Mạch, mắt tràn ngập hơi nước, đôi mắt đen láy của anh như xuyên thấu vào Tiểu Mạch, dường như nhìn sâu vào linh hồn Tiểu Mạch. Nhìn lâu, Lập Hành kéo khóe miệng, đến ôm Tiểu Mạch, đầu chôn vào cổ cô, giọng trầm thấp, có chút run rẩy:
“Cảm ơn em, Tiểu Mạch”.
Tiểu Mạch thấy có gì đó ấm áp lướt qua cổ mình. Cô vỗ về Lập Hành, nghe thấy hô hấp sâu đậm của anh. Qua rất lâu, Lập Hành mở miệng lần nữa:
“Tiểu Mạch, là đàn ông, anh yêu em sâu đậm, là bạn chiến hữu, anh kính nể em. Anh là một tên ngu ngốc, cả đời này, anh đã làm một việc thông minh. Tiểu Mạch, anh thật may mắn”.
Tiểu Mạch nhẹ khẽ cười, đó cũng là sự thông minh em đã làm. Tiểu Mạch biết, từ thời khắc này, linh hồn của bọn họ, đã hòa làm một thể.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Sẽ không cảm thấy thiếu sóng gió chứ? Chủ yếu là không nỡ giày vò hai bạn trẻ thôi, ha ha.