Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 587: Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế! (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Mẹ nó! Anh phản ứng nhanh như vậy, căn bản không đánh tới!

“Đùng đùng đùng”, lại đánh mấy quyền, anh đều đỡ được.

Lăng Vi giậm chân: “Không đánh nữa! Hừ!” Cô chống nạnh: “Qua đây, cho em hôn một cái coi như em đánh anh!”

Diệp Đình vui vẻ đưa mặt tới cho cô hôn, cô ôm cổ anh, nhấc mũi chân, hôn lên gương mặt tuấn tú của anh, Diệp Đình muốn đứng thẳng người, đột nhiên bị cô đánh lên gò má. Sau đó, đắc ý nhìn anh cười.

“Được lắm! Còn dùng mỹ nhân kế nữa!”

Cô mang bao tay đánh quyền, đánh không hề đau. Lăng Vi đắc ý làm mặt quỷ với anh, Diệp Đình chợt nắm tay cô, quật qua vai, cô ngã xuống đất. Cũng may dưới đất có đệm… Nếu không, tay chân của cô đã bị anh bẻ gãy!

“A ——” Đau quá!

Lăng Vi liếc anh, đây thật sự là chồng thân ái của cô sao? Ra tay ác như vậy! Vừa rồi cô còn xoay một vòng lớn giữa không trung!

Bây giờ mắt còn hình nhang chống muỗi!

Diệp Đình ngồi xổm xuống, mặt kề sát cô. Anh nhéo mặt cô, cười nhạo nói: “Ai u, dáng vẻ này, còn muốn đánh lén, em nhìn xem, một quyền em đánh lên mặt anh còn không đau bằng muỗi cắn, tới tới tới, bên mặt này của anh, em còn chưa đánh đâu.”

Nói xong, kéo cô lên.

Lăng Vi nhảy cỡn lên, nhấc chân, dùng sức đá anh.

Diệp Đình cũng không tránh, kéo chân cô, đẩy ra sau.

“Aiya —— A!” Lăng Vi lại té…

Cô ôm mông. Chơi xấu!

Thật đau…

Diệp Đình nằm xuống cạnh cô, người đè lên người cô. Lăng Vi trong nháy mắt cảm giác được áp lực của anh, anh chặn trên người cô, như ngọn núi lớn đè xuống, hô hấp Lăng Vi ngừng lại, vì mắt phượng Diệp Đình híp lại, cực kỳ nguy hiểm. Anh hỏi bên tai cô: “Anh ta quan trọng, hay là anh quan trọng?”

Lăng Vi giật mình, không trả lời, Diệp Đình đột nhiên ôm cánh tay cô, lại quật qua vai!

“Diệp Đình —— Đại gia anh!” Người xoay một vòng lớn giữa không trung, té trên đệm. Cũng may cái đệm mềm, một khắc bay lên thật dọa người, té xuống cũng không đau lắm.

Lăng Vi nằm dưới đất, đầu óc quay cuồng… Lúc này không chờ anh kéo cô, cô tự bò dậy.

Cô lại nhấc chân đá anh, Diệp Đình dùng chiêu cũ, giữ chân cô, đẩy ra sau…

Lăng Vi hét lên: “Anh không giữ chân em thì không được sao?”

Diệp Đình cười nhạo: “Em không đổi cách đá? Em ở ngoài đánh nhau với người ta, em đá như vậy, đối thủ sẽ không giữ chân em? Anh đẩy em ra đã giảm tổn thương xuống mức thấp nhất, nếu là đối thủ, bọn họ sẽ kéo chân em lại, sau đó bẻ gãy đầu gối em.”

“…” Trên trán Lăng Vi toát mồ hôi. Cô vuốt tóc ra sau, Diệp Đình đột nhiên nhấc chân, đá tới mặt cô.

“A ——” Lăng Vi sợ hãi thét to! Hai tay che mặt.

“Ngốc!”