Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 403: Họa không dưng mà tới, tự rước lấy họa —— (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Trí muốn nói gì đó, nhưng môi vẫn chỉ mấp máp, không kìm được run rẩy…

Ông cứng giọng, nửa chữ cũng không thốt lên được.



Chỉ một lát, chiếc xe đã dừng lại trước cổng viện dưỡng bệnh. Lăng Vi đỡ Lăng Trí xuống xe.

Hai người bước vào phòng đàn, chỉ thấy Bill đang kéo violon, anh ta lại một lần nữa kéo bản “Lương Chúc”…

Nước mắt Lăng Trí chảy xuống như mưa.

Cùng ngày gặp được Bill, Diệp Đình liền điều tra ra thân phận thật sự của anh ta, chính là anh họ Lăng Tiêu của cô, Lăng Vi khóc suốt một buổi tối, cuối cùng quyết định dẫn theo anh tiểu Tiêu về nước. Cô không trực tiếp để chú và anh tiểu Tiêu gặp mặt, cô muốn chắc chắn rằng chú thực sự muốn gặp anh ấy, nếu không, cô sợ sẽ bất lợi với bệnh tình của anh tiểu Tiêu.

Lăng Vi khó khăn bước từng bước tới trước mặt Lăng Tiêu, ông khẽ giơ bàn tay gầy trơ xương ra, chạm nhẹ lên khuôn mặt Lăng Tiêu. Đôi mắt Lăng Tiêu sáng trong, giống hệt mẹ thằng bé, sống mũi cao thẳng lại giống ông… trước ngực có một nốt ruồi đen tròn, ông vẫn thường xuyên nói: “Đứa nhỏ này trong ngực mang theo chí lớn! Tôi không phải lo lắng cho tương lai thằng bé.”

Lăng Trí ôm lấy Lăng Tiêu, nước mắt chảy dọc gò má: “Con trai —— mong con hãy tha thứ cho ba!”

Lăng Trí đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước mắt chảy thẳng xuống như mưa. Ông đau lòng khóc thành tiếng, liên tục lặp lại: “Tiểu Tiêu —— mong con hãy tha thứ cho ba!”

Lăng Tiêu đột nhiên hơi sững người, anh ta hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mắt: “Á á ——” cậu bị sợ hãi, liều mạng giãy dụa! Lăng Vi nhanh chóng chạy đến, ôm lấy Lăng Tiêu: “Anh, em là tiểu Vi, anh nhìn em đi.”

Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô, ngừng giãy dụa.

Khuôn mặt Lăng Trí đầy vẻ mờ mịt, lúc này ông mới cảm giác được hình như … đầu óc Lăng Tiêu… không được bình thường lắm.

“Chú…”

Lăng Vi nhìn ông đầy khó xử, kéo ông đứng dậy: “Chú…” Lăng Vi mở miệng hai lần, nhưng vẫn không nói hết câu.

Mọi chuyện mà Lăng Tiêu gặp phải… thật sự khiến cô…

Khó mà mở miệng được!

Lăng Trí run rẩy nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang Lăng Tiêu.

Lăng Vi cắn răng, cuối cùng vẫn nói hết những chuyện đã xảy ra cho Lăng Trí. Cô nói Lăng Tiêu đã từng làm việc ở Laroe, thế nhưng… vị hôn thê của tổng tài Laroe bởi vì ghen tị mà thiêu hủy nhà của anh… còn có cả vợ và con gái của anh…

Lăng Trí ôm ngực, đau đến mức hít thở không thông!

Đó là một nỗi đau như thế nào? Tiểu Tiêu đã tận mắt nhìn thấy người vợ thân yêu và con gái của mình đốt cháy đến mức không nhận ra được mặt mũi! Vợ anh vẫn còn trẻ như vậy, đứa nhỏ cũng mới chỉ ba tháng!

Lăng Trí cảm thấy trời đất quay cuồng! Ông lảo đảo, té lăn trên sàn.



Ở một nơi khác, Chu Vân đang tức giận phừng phừng, giận đến mức lỗ mũi cũng phun khói!

Tưởng Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Vân, nghiêm túc chất vấn: “Cô hãy mau nói xem, chuyện gì đã xảy ra hả? Cái gì mà cha ruột, rồi cha dượng? Cô còn ngại chưa đủ điều tiếng hay sao?”

“Con không có… Mẹ, là bọn họ nói bậy! Đừng để ý đến hai kẻ điên kia.”

Sắc mặt Tưởng Lệ không tốt lắm.

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận…” Chu Vân nũng nịu ôm lấy cánh tay Tưởng Lệ.

Cho dù Tưởng Lệ có rộng lượng hơn nữa, nhưng cũng không muốn cưới một đứa con dâu là gái điếm vào cửa!

Suy nghĩ một chút, Lục Thiên Minh đã vì Chu Vân mà suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, Tưởng Lệ liền giận đến mức không có chỗ phát tiết.

Nói chuyện cũng mang theo gai nhọn: “Thiên Minh nhà chúng tôi lấy cô, phải thay cô chịu bao nhiêu tiếng xấu?! Cô ở trong giới giải trí kia, đã vừa ôm vừa hôn với biết bao gã đàn ông?! Nếu như không phải Thiên Minh quyết tâm không nhận bà mẹ này cũng phải cưới cô, thì hôm nay tôi đã đuổi cô ra khỏi căn nhà này rồi!”

Chu Vân không dám lên tiếng, trên mặt vẫn còn treo nụ cười lấy lòng.

Tưởng Lệ chán ghét trừng mắt nhìn cô ta.

Nhìn thấy nụ cười dối trá kia của Chu Vân, ngọn lửa trong lồng ngực bà ta lại bốc lên phừng phừng.