Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1718: Nhận nhau (2)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Tử Kỳ ôm cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú: “Anh không biết, mỗi lúc trời tối... em lại tưởng tượng anh có thể ôm em ngủ. Hôm nay, anh sẽ thực hiện cho em nhé.”

Cô vừa nói, vừa đưa tay cởi cúc áo sơ-mi của anh, bàn tay nhỏ của cô run rẩy dữ dội. Vương Tử Âm cười nói bên tai cô: “Mỗi lúc trời tối, em đều nghĩ làm cách nào để cởi áo anh à?”

Mặt cô đỏ bừng lên: “Không phải! Xấu xa! Em nào có sắc như vậy?”

Tay của cô dừng lại, nhưng anh lại giữ chặt tay cô, dẫn dắt cô tiếp tục cởi cúc áo, anh nói bên tai cô: “Thế nhưng, rất nhiều đêm, anh tưởng tưởng, em làm chuyện bây giờ với anh.”

Cả cơ thể Vương Tử Kỳ nóng lên, hạnh phúc tới quá đột ngột, như thể bị một quả sầu riêng nện lên đầu!

...

“Tử Âm, Tử Kỳ -------- mau xuống đây, tất cả mọi người đang chờ hai đứa đấy.”

Hôm nay đã hẹn xong với mọi người, cùng đến nhà Lôi Đình ăn cơm.

“Tới đây --------“ Vương Tử Kỳ từ trên tầng nói vọng xuống.

“Tử Âm, Tử Âm, mau nhìn giúp em xem váy nào đẹp.” Vương Tử Kỳ lục tung tủ quần áo, buồn bực nói: “Ngây người ở căn cứ lâu như vậy, không mua được bộ quần áo nào! Suốt ngày mặc áo khoác trắng!”

Lực chú ý của Vương Tử Âm không hề đặt trên vấn đề của cô, anh rất không vui, bao giờ mới có thể gọi anh là chồng đây? Ban đầu anh rất vội đi đăng ký, nhưng do là thứ bảy nên bọn họ phải đợi đến ngày kia.

Vương Tử Kỳ không nghe thấy câu trả lời, cô quay đầu nhìn anh: “Em đang hỏi anh đó! Hôm nay em nên mặc váy nào?”

Vương Tử Âm nhìn cô chăm chăm, cười nói: “Em mặc cái gì cũng đẹp.”

“...” Vương Tử Kỳ đang định nổi giận, chợt cong môi cười, liếc nhìn anh, thầm nghĩ: ai bảo tên này EQ thấp? Chẳng phải rất biết nói chuyện sao?

Sau đó, cô nghe thấy nửa câu còn lại: “Em chỉ cần không để trần ra ngoài, mặc cái nào cũng được.”

Vương Tử Kỳ trợn mắt, cô có thể thu lại câu nói ban nãy được không? Mẹ kiếp! Quả nhiên là thiếu EQ! Còn thiếu nghiêm trọng là đằng khác!

Vương Tử Kỳ không hỏi anh nữa, lấy ra hai bộ váy, tay chân loay hoay. Cô đóng cửa tủ lại, đi đến trước gương thử, cô cầm trogn tay hai bộ váy, một trắng thuần, một vàng nhạt.

Cô muốn mặc màu trắng, hôm nay gặp gỡ nhiều người, cô không muốn quá chói mắt.

Lúc này, chợt nghe thấy Vương Tử Âm nói: “Mặc bộ vàng nhạt đi, rất hoạt bát, thích hợp với em hơn.”

Vương Tử Kỳ hơi sửng sốt, đã bao lâu cô không mặc quần áo màu sắc rực rỡ rồi?

“Sao? Nghĩ lung tung gì vậy? Muốn anh thay cho em hả?” Anh đột nhiên đứng sau lưng cô, hai tay vòng qua ôm lấy cô, cằm chống lên trán cô.

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm tay anh, tức giận muốn cắn anh: “Tay anh đặt đâu đấy! Dưới nhà có bao người đang chờ cúng ta đấy, thành thật chút đi!”

Anh lưu luyến dời tay đi, giúp cô cởi áo ngủ. Cô quay đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ửng hồng của anh, đột nhiên trêu anh: “Có phải anh... không muốn ra cửa không?”

Anh cho cô ánh mắt hiểu rõ, cánh tay vươn ra ghì chặt cô vào lòng. Cô bị anh chọc cho cười khánh khách, cô dùng sức giẫm mạnh lên chân anh.

Cô nhân lúc anh buông tay, ôm váy chạy cực nhanh vào phòng quay quần áo, cô khóa cửa lại, hô to: “Anh mau thay quần áo đi, bao người đang chờ bên dưới đây, em không muốn bị người ta nói là, “mau nhìn hai người này đi... ngày nào cũng lăn lộn không dứt, như dính vào nhau không thể tách rời vậy” đâu.”

Vương Tử Âm thầm nghĩ, đó chẳng phải chuyện bình thường sao?

Hai người thay quần áo xong, Vương Tử Âm nắm tay Vương Tử Kỳ, lúc đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Lăng Vi đang nói chuyện với Bạch Bình trong phòng khách.

Bạch Bình nhìn thấy anh, cười dịu dàng: “Hoa rất đẹp, bác cảm ơn.”