Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đoàn người lại đi một hồi, Vinh Phỉ đột nhiên đưa tay ngăn cản mọi người tiến về trước: “Chờ một chút, tôi cảm giác có điều không đúng!”
Vinh Phỉ đưa tay trái ra, giơ đến trước người, anh cảm giác sức gió. Anh nói: “Gió từ bên trái và bên phải thổi tới.”
Đội trưởng đội đặc chiến cũng vội vàng cầm ra hai lá cờ: “Quả thật như vậy, thật là kỳ lạ, tại sao có thể có gió thổi đến?”
Lý Thiên Mặc cầm tham trắc nghi, dò xét xung quanh một chút: “Gió là từ bên trái tới, nhưng là, phía trước bên phải chúng ta có ngăn che, cho nên gió bị cản lại, hình thành đối với hướng gió.”
“Phía trước có ngăn che? “ Vinh Phỉ đột nhiên dựng tóc gáy. Anh nói: “Rừng mưa nhiệt đới, hàng năm bị nước sông cọ rửa, đều là một vùng đất bằng phẳng. Nơi này làm sao có thể có ngăn che? Quá kỳ lạ!”
Lý Thiên Mặc đưa máy đưa cho anh nhìn: “Anh nhìn kỹ một chút, tôi đã phát ra ra đa tín hiệu đều bị bắn trở lại, giống như là một vách đá, nhìn tần số tín hiệu báo về, cảm giác khối vách đá này, thật giống như còn nguyên vẹn.”
Lúc này, đoàn người cũng lại gần nhìn, đội đặc chiến nhíu mày một cái nói: “Tham trắc nghi... Vật này các ngươi cũng có thể có sao?”
Đồ như vậy, đều là dụng cụ cao cấp dùng trong quân sự quan trọng. Càng lạ chính là, loại máy tham trắc nghi trong tay Lý Thiên Mặc, tuyệt đối không phải loại thông thường được bán trong thành phố, máy tham trắc nghi này trong tay anh thậm chí còn tốt hơn so với cái trong tay bọn kỹ thuật viên.
Lý Thiên Mặc sờ mũi, nói: “Ách... Đây là phát minh của bạn tôi, còn chưa có xin bản quyền, toàn thế giới chỉ có một cái. Nếu các anh là muốn, tôi trở về tìm anh ta nói một tiếng.”
Đội trưởng kia nhìn anh từ trên xuống dưới một cách kỳ lạ. Toàn thế giới chỉ một máy... Đây là “Hắc Khoa Hỹ “ a?
Những người này cũng đã đủ tài giỏi, bạn bè của bọn họ cũng là các thần thông quảng đại. Ngày hôm qua có một Tiểu Bát, cho bọn họ mở mang tầm mắt, hôm nay lại có “Hắc Khoa Hỹ”...
Lý Thiên Mặc ‘Khụ’: “Chúng ta mau tiến về phía trước! Phương hướng là đúng, còn không xa lắm. Tượng phật thứ năm, nói không chừng sẽ đâu đó gần vách đá đó.”
Càng đi về phía trước, tín hiệu báo về càng rõ.
Vinh Phỉ đột nhiên có dự cảm xấu, anh nói với đoàn người: “Dừng lại trước! Không khí nơi này không đúng lắm!”
Diệp Đình và Lăng Vi vội vàng ngăn cản đoàn người tiến về trước. Anh Tứ mấy năm này đều là ở trong rừng mưa nhiệt đới. Rừng mưa nhiệt đới toàn thế giới, anh đều chạy tốt.
Mặc dù nơi này anh chưa tới, nhưng đối với môi trường rừng mưa đới nhiệt, so với bất người nào khác thì anh là người hiểu rõ nhất.
Độ bén nhạy khứu giác của anh, cũng vượt qua người bình thường.
An Kỳ Nhi cũng nói: “Khu này rất kỳ lạ, tôi cũng cảm giác có cái gì không đúng.” An Kỳ Nhi vốn được gọi là vua rừng rậm,cô và Vinh Phỉ đồng thời nói không đúng, vậy khẳng định khu này rất nguy hiểm!
Vinh Phỉ nói: “Mọi người nghe thử, xung quanh ngay cả trùng kêu cũng không có. Không nên đi về phía trước nữa.”
“Đúng vậy: “An Kỳ Nhi nói: “Mọi người chớ lộn xộn!”
Tất cả mọi người đều cảnh giác. Vễnh tai nghe thanh âm...
Quả nhiên, hoàn toàn yên tĩnh!
Ở rừng mưa nhiệt đới, khắp nơi đều là tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót. Trước mặt, lại không có bất kỳ âm thanh, yên lặng đến đến đáng sợ!
Không có côn trùng kêu, chim hót, nói rõ ra là côn trùng, chim chóc cũng không dám tới chỗ này, hoặc là... Đều đã chết hết!
Vinh Phỉ nói: “Chỗ này rất nguy hiểm, không nên tùy tiện tiến về trước. Chúng ta tìm một chỗ đợi một chút, đợi đến sáng sớm ngày mai, thấy rõ tình hình nói sau.”
“Lã chã...” Sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng động kỳ lạ!
“Âm thanh gì?” Chẳng lẽ có dã thú? Hay là mãng xà?
Đoàn người tóc dựng đứng, vội vàng nghiêng đầu, cầm đèn pin chiếu khắp nơi ——