Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tiểu Tài Mê nhìn chằm chằm túi Vinh Phỉ, nuốt nước miếng nói: “Tôi vào đây mấy lần, nhưng tất cả đều là tới chỗ này, trước kia những người đó, cũng có người tới tìm năm tượng phật, nhưng đều tìm không thấy.”
“Vậy tối nay chúng ta chúng ta nghỉ ngơi ở đây.” Diệp Đình nói với Giang Quân nói: “Để cho bọn họ tìm một chỗ dựng lều, chúng ta đi xung quanh tìm một chút.”
“Ừ,“ Giang Quân dặn dò đoàn người dựng lều.
Tiểu phiên dịch tức tối! Trói anh ta ở nơi này, Anh ta làm sao còn lấy được hạt minh châu kia a!
Thật là tức chết!
Giang Quân và Diệp Đình đi về phía nam, Lăng Vi cũng theo sau.
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi bên kia, Vương Dần và Lý Thiên Mặc đi phía đông, Lôi Tuấn dụ dỗ Tiểu Dã cùng anh đi phía tây.
Lôi Tuấn phát hiện, toàn bộ đội ngũ anh và Tiểu Dã có chung đề tài...
Nói cách khác, hai người bọn họ có thể “Hai” tới một chỗ.
Đoàn người phân tán ra, Tiểu tổ Bóng Tối cũng đi theo, cùng nhau tìm năm tượng phật.
Thời gian từ từ trôi, ánh nắng chiều đã rất khó chiếu qua cây lá rậm rạp.
Tầm nhìn xung quanh càng ngày càng hạn chế.
Bọn họ tìm kiếm xung quanh một giờ, căn bản cũng không tìm thấy manh mối về tượng phật nào...
Tiểu tổ Bóng tối cũng báo cáo: “Không có bất kỳ phát hiện nào.”
Giang Quân nhìn một vòng cây cối xung quanh, nói: “Nếu đã có rất nhiều người đều tới tìm năm tượng phật, như vậy năm tượng phật hẳn là không rõ ràng như vậy. Có lẽ, năm tượng phật, không phải cụ thể tượng là phật, mà là cùng tượng phật tương tự, hoặc là vật có liên quan.”
Lăng Vi và Diệp Đình gật đầu, bọn họ đều đồng với suy luận của Giang Quân.
Giang Quân đang đứng trước một cây đại thụ, Lăng Vi đột nhiên nhìn anh chằm chằm nói: “Đừng cử động!”
Giang Quân cứng đờ, ánh mắt không tự chủ liếc về phía sau: “Là rắn sao?” Anh sợ nhất là rắn!
Trong ánh mắt Lăng Vi không có sợ hãi, nói đúng hơn là ngạc nhiên! Giang Quân còn đang đứng bất động, anh sợ rắn tới cắn anh a! Nhưng là, Tiểu Vi và Diệp Đình sững sờ ở đó là sao? Tại sao không đuổi rắn đi?
Lúc này, Lăng Vi đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào cây đại thụ sau lưng anh nói: “Anh Quân, anh đứng chỗ này... Anh quay đầu nhìn cái thân cây đó một chút, vị trí đỉnh đầu của anh... Cái đường vân đó, có giống một mặt tượng phật hay không?”
Mồ hôi Giang Quân rơi xuống, anh còn tưởng rằng là rắn, làm anh sợ mất vía...
Anh xoay đầu nhìn sang thân cây đó, anh nhìn chằm chằm lên đường vân thân cây, từ từ khởi vặn chân mày.
Anh chăm chú nhìn hồi lâu: “Là có chút giống... Bất quá, nếu em không nói, anh thật nhìn không ra...”
Lăng Vi học mỹ thuật, đối với bố cục cấu trúc đặc biệt nhạy cảm.
Cô mới vừa rồi liếc mắt một cái, cũng cảm giác thấy một mặt phật đang nhìn cô cười.
Giang Quân nói: “Cái này... Là một trong năm tượng phật đó sao?” Anh đưa tay lên sờ thân cây, lại đè lên mặt phật một cái: “Cũng không có bộ phận cơ quan gì...”
Anh lại nhìn một vòng xung quanh, bên cạnh đều là các loại dạng cây.
Anh có chút không hiểu: “Cái mặt phật này, ở trên cây, là có ý gì?”
Diệp Đình lắc đầu, nói: “Đợi tới lúc chúng ta tìm ra bốn tượng phật còn lại, chúng ta nhìn thêm chút nữa, có mối liên hệ gì.”
“Ừ, vậy chúng ta thông báo bọn họ, để cho bọn họ chú ý nhiều vào đường vân trên cây.”
Sau khi các tiểu tổ khác nhận được tin tức, bắt đầu chú ý trên cây, mặt đất... những nơi có vân vân kỳ kỳ.
Nhưng, cũng không có phát hiện gì.
Lý Thiên Mặc phát tin tức cho Tiểu Bát, Tiểu Bát một mực lục soát ở khu vực này.
Nhưng là, anh nhìn tổng thể hình ảnh, cùng góc độ bọn họ nhìn cũng không quá giống nhau, tìm ra được càng tốn sức.
Thời gian càng ngày càng chậm, Giang Quân nói: “Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi trước, ngày mai tìm tiếp. Chúng ta đã tìm ra một bức tượng, bốn bức còn lại, hẳn sẽ không quá khó.”
“Ừ,“ Tối hôm nay, đoàn người thay nhau nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Thiên Mặc đột nhiên nhận được hình ảnh Bát ca gửi tới: “Cách vị trí mọi người 306 thước, theo hướng 12 giờ, mặt đất, có một dòng nước, giống như hình mặt phật.”
Đoàn người vội vàng chạy tới.