Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Râu quai nón liếc mắt nhìn Vương Dần một cái, mắng một câu: “Đúng là nhà quê!”
Vương Dần vội vội vàng vàng rót rượu cho gã.
Râu quai nón nhấc ly rượu lên, lại uống sạch một ly bia, gã càng uống càng thấy hứng trí, lời ra đến miệng căn bản không thể ngăn lại được.
Gã nói trong lúc say túy lúy: “Há chỉ có mỗi thành phố New Line, cờ mờ cả vùng đất dưới bàn chân mày đây này! Hơn phân nửa người và các thế lực hắc bang đều thuộc về thế lực của A Đạt tỷ… Hàiz… tao nói với mày những thứ này làm gì nhỉ, mày cũng chỉ là một tên ngốc cái đếch gì cũng không biết!”
Vương Dần nói: “Mặc dù tao nghe chẳng hiểu gì, thế nhưng những thứ mà này nói, tao lại cảm thấy nó khá thú vị đấy.”
Ngay lập tức râu quai nón liền cảm giác mình rất có giá, như thăng lên hẳn một cấp!
Vương Dần lại nhân cơ hội hỏi tiếp: “Lần này tao đến đây, bạn tao bảo tao đến tìm một người có danh là ‘Hắc ca’, đội trưởng Đạt Lợi mày có kiến thức rộng rãi, trong địa giới này, mày hô phong hoán vũ, làm đếch gì có ai mày không biết đâu đúng không! Sao nào? Giúp anh tìm thử xem xem…”
Đạt Lợi sờ râu một cái… cho dù gã không biết, thế nhưng câu này cũng không thể nói ra miệng như vậy được!
Người ta cũng nâng gã lên như trời thế kia rồi mà! Gã cũng không thể tự khiến mình rớt hạng được.
Vương Dần lại rót rượu cho gã: “Uống rượu, uống.”
Bia đã hết sạch, Vương Dần liền nhấc chai XÔ trên bàn lên, rót thêm cho Đạt Lợi.
Đạt Lợi đã thèm thứ gọi là rượu này lâu lắm rồi, vừa nhìn thấy chai XO, có khi mẹ ruột gã gã cũng có thể bán đứng được… vội vàng cầm luôn ly lên, uống ực ực.
Gã nói: “Loại nhân vật nhỏ bé ấy á, ông đây khinh đếch thèm biết. Nhưng mà, nếu lão ca đã muốn tìm kẻ này, thì tiểu đệ ngược lại có thể tìm người để hỏi thử xem.”
Vương Dần lại nhanh chóng rót thêm cho gã một ly XO.
Đạt Lợi hài lòng, ngay lạp tức gọi điện thoại cho mấy gã đàn em, hỏi bọn chúng: “Bọn mày có biết một kẻ được gọi là ‘Hắc ca’ không?”
Đầu dây bên kia có một người trả lời gã: “Hắc ca ấy ạ! Em biết em biết! Là đội trưởng tuần tra trấn York.”
Điện thoại của Đạt Lợi bị rò âm, không những thế mà còn rò rất nghiêm trọng, những gì đối phương nói, Vương Dần đều nghe vào tai hết rồi.
Đạt Lợi cúp điện thoại, nhìn Vương Dần một cái. Vương Dần vội vàng cầm một xấp tiền nhét vào tay Đạt Lợi.
Đạt Lợi giả đò từ chối một chút: “Ơ kìa… hai chúng ta là anh em…”
Vương Dần cười một tiếng, nói: “Anh em mà, hai ta đương nhiên là anh em! Lão đệ à, chú đã giúp anh một chuyện lớn!” Vương Dần vừa nói thế, lại vừa nhét xấp tiền kia vào trong tay Đạt Lợi.
Đạt Lợi cũng không từ chỗi nữa, nhét luôn tiền vào túi.
Vương Dần lại tiếp tục rót rượu cho gã, hỏi tiếp: “Bạn tao còn nhắc đến cái căn cứ máu máu gì gì ấy nữa, cũng không biết nó là cái gì?”