Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1255: Tìm được anh (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vương Vinh Diệu gật đầu, ông vẫn là tương đối yên tâm khi Vương Tử Thần làm mấy chuyện này.

Vương Vinh Diệu híp mắt nói: “Chờ giá đất ngã xuống, xem nó còn đắc ý không!”

Đột nhiên Vương Tấn nói: “Ba, hai khối đất của Lăng Vi, nếu đột nhiên xảy ra chuyện. Nhất định giá đất sẽ ngã xuống, cô ta không bán được, chúng ta có thể thừa dịp giá thấp mua vào...”

Vương Vinh Diệu cùng Vương Tử Thần nhìn anh, Vương Tấn nói tiếp: “Không phải Long gia vẫn luôn muốn hai khối đất đó sao? Chờ giá đất ngã xuống chúng ta mua vào, sau đó chứng minh hai khối đất trong tay chúng ta không có vấn đề, lại lấy giá cao bán cho Long gia. Giá chênh lệch trung gian, vừa vặn có thể giải quyết phiền toái của chúng ta lúc này...”

Nhưng Vương Vinh Diệu lắ đầu nói: “Giá của hai khối đất, làm xong có lẽ sẽ kiếm được một trăm triệu giá chênh lệch, nếu là làm không tốt, cũng chỉ có thề mất cả trăm triệu trong tay. Bây giờ ba không có tâm tư đấu với bọn họ, chúng ta trước kiếm lại danh sự rồi hãy nói.”

Vương Tấn nhíu mày, cho là ba anh già thật rồi.... bị lần bán xe chậm này đả kích.

Nếu đổi lại trước kia, cho dù giá cao cũng phải mua đất vào tay trước!

Ánh mắt Vương Tấn biến ảo khó lường, trong lòng anh có chủ ý, nhưng vẫn không nói với Vương Vinh Diệu,

*

Trong phòng làm việc của Diệp Đình.

Diệp Đình cầm nút nhỏ trong tay, dùng cái nhíp kẹp một viên kim loại màu bạc gắn lên, sau đó dùng cây nhíp đó gắp cái nút đưa vào vào dưới đáy đèn.

Lăng Vi bưng một bát cháo gà đi vào, thấy anh cầm cây nhíp lăn qua lộn lại nghiên cứu dưới ánh đèn.

“Xem cái gì vậy?” Cô đi tới bên cạnh, bưng chén, đút canh cho anh uống.

Diệp Đình cười nhẹ, không có đưa tay bưng chén, liền trực tiếp uống canh trong tay cô.

Uống canh xong, anh nói: “Lần trước anh đi vào núi tìm được cái nút này, nhưng mà.... không phát hiện bên trong nó có huyền cơ gì.”

Lăng Vi cầm khăn ướt lên ôn nhu lau miệng cho anh, cô ngồi lên đùi anh nghiêng đầu nhìn cái nút kia, cô vừa nhìn vừa hỏi anh: “Chồng, cái nút này là anh nhặt được ở đâu?”

Diệp Đình nói: “Ở gần căn nhà gỗ nhỏ đó.”

Lăng Vi gật đầu, cẩn thận xem lại, nhưng mà.... không nhìn ra huyền cơ gì, cái nút này thật.... quá bình thường, không có hình vẽ gì, tròn tròn dài dài thành một hình bầu dục nhỏ.

Diệp Đình dời ghế ra phía sau, bây giờ bụng cô đã lớn... sợ làm cô té....

Lăng Vi bĩu môi nói: “Đây không phải là nút rất bình thường sao? Cho dù anh lại nghiên cứ như thế nào đi nữa nó cũng chẳng qua chỉ là nút mà thôi nha!”

Diệp Đình lại nói: “Anh đang nghiên cứu chất liệu của nó, anh muốn nhìn thử xem, có phải bên trong đó có bí mật gì không thể biết không.”

“Ha ha...” Lăng Vi ôm anh cười: “Em xem anh có chút sợ hãi.... không phải bên Hoa Đào cốc kia còn chưa có tin tức gì truyền tới sao?”

“Ừ, bởi vì địa hình quá phức tạp, tạm thời còn chưa tìm ra căn cứ ẩn nấp.”

Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu cái nút áo nhỏ này.

Lăng Vi dựa vào trong ngực anh, lẵng lặng nhìn, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh muốn biết bên trong nó có bí mật gì, anh có thể đập nó ra nha...”

Diệp Đình nói: “Anh đã đập rồi, chất liệu làm cái nút này vô cùng cứng rắn, anh đập không ra.”

“...” Lăng vi cười cười đứng lên:“Chồng, anh thật mạnh mẽ nha....”